41 Trong quán bar ‘Ánh Sáng Thế Kỷ’, không nghe ra được bất cứ tiếng động hay âm thanh mà lúc bình thường nên có: tiếng kim loại hay tiếng nhạc dance, kể cả tiếng hò reo hay tiếng la kinh hoảng.
42 - Khụ khụ khụ. . . Tôn Diệu Kiệt khó khăn ngẩng đầu lên, nhịn không được ho khan vài tiếng, hỗn hợp máu tươi, nước bọt, răng cùng thủy tinh từ trong miệng phun ra.
43 Tiếng còi cảnh sát vang lên, theo sau sự xuất hiên của Vương Cường, một đội cảnh sát mặc đồng phục đã tiến tới dưới sự dẫn dắt của Lương dội trưởng. Không bao lâu sau nơi này liền bị cảnh sát khống chế lại.
44 Tập thể Minh Lan, là nơi Gia Vệ và Vương Cường đang sinh sống. Vương Cường vội vã chạy lên lầu, dùng sức gõ cửa nhà mình, sau khi nhìn thấy cha mình mở cửa ra, liền muốn nói gì đó, nhưng lại liên tục thở dốc làm cho hắn nói không lên lời.
45 Giọng nói thô kệch không chút chừng mực, khiến mọi người trong cảnh cục đều ngẩn ngơ. Nơi này chính là cục cảnh sát mà, mặc dù chỉ là một phân cục, thế nhưng cũng có hỏa lực không bình thường rồi.
46 Gặp một tên thiếu ta bá đạo như vậy, tất cả mọi người chỉ có thể lùi về phía sau một bước. Bọn họ không muốn trêu chọc những tên quân binh vô pháp vô thiên như thế này.
47 Gia Vệ mặc dù có lòng tin, thế nhưng không có khinh thị vị thiếu tá trước mặt này. Vừa mới bắt đầu, hắn đã lập tức tấn công vào hạ bộ của tên thiếu ta, đùi phải rất nhanh đá ra một cước, muốn nhanh chóng giành lấy thắng lợi.
48 Một cước này của thiếu tá dùng cũng không ít lực, trực tiếp đem tên cảnh sát cao cấp kia đạp bay ra đằng sau, đụng vào cả ba tên cảnh sát còn lại, toàn bộ ngã lăn ra đất.
49 Lời tác giả: Người thiếu tá kia, không phải là lão lười đặt tên cho hắn, mà là người này căn bản là che dấu tên mình. Qua vài chương nữa, thiếu tá rất nhanh sẽ lại tiếp tục xuất hiện, đồng thời sẽ xuất hiện trong thời gian rất lâu.
50 Kỳ thi thử lần đầu này vô cùng nghiêm ngặt. Nhà trường đã yêu cầu các giáo viên coi thi phải coi chặt giống như kì thi đại học. Cho nên trong cuộc thi, hầu như sẽ không xuất hiện hiện tượng gian lận.
51 - Đám người Tôn Diệu Kiệt muốn giải quyết ổn thỏa chuyện này, bọn họ bồi thường cho cậu hai trăm vạn nhân dân tệ, cậu bằng lòng chứ?Gia Vệ thấp giọng đọc tin nhắn Tiền Nhạc Nhạc gửi tới, thần sắc trên mặt trở nên hết sức vui vẻ.
52 Cố gắng không để ình nói ra những sự tình gì nữa làm ảnh hưởng đến cuộc thi của Vương Cường, trong nửa giờ kế tiếp, Gia Vệ dành để cực lực trấn an Vương Cường.
53 Giám thị chính làm như vậy, đã làm trái với quy chế thi, thế nhưng giám thị kia cũng không nói gì, dù sao hắn cũng chỉ là một giáo viên trẻ tuổi, mà giám thị chính đối với hắn chính là một đàn anh đi trước.
54 Nhìn về nơi thanh âm ho khan phát ra, xuất hiện trong tầm mắt Gia Vệ, không phải ai khác, chính là người đã ba ngày qua không gặp mặt - Liễu Tình. Chỉ có điều, vẻ mặt Liễu Tình lúc này lại tái nhợt, đang ho khan kịch liệt, giống như muốn ho ra luôn cả tim phổi vậy.
55 Xế chiều thứ hai cũng không có thêm chuyện gì xảy ra, tuy rằng ngày mai Gia Vệ sẽ phải đi, thế nhưng buổi tối hôm nay, ngay cả hành lý Gia Vệ cũng không có thu dọn gì cả.
56 Ánh mắt mọi người lần thứ hai tập trung ở trên người Gia Vệ, mà ngay cả những bạn học khác, cũng đều dừng bút lại, nhìn về phía Gia Vệ. Hai giờ trôi qua Gia Vệ còn không có nộp bài thi sớm, tất cả mọi người cho rằng Gia Vệ gặp phải câu khó, khó có khả năng thi đạt điểm tối đa, ai biết chỉ còn 20 phút nữa là cuộc thi sẽ kết thúc, Gia Vệ vậy mà lại đứng lên.
57 - Buổi tối hôm nay em phải đi khỏi nơi này, thủ tục trúng tuyển, có thể để cho cha mẹ em đi làm hộ được không?Không đề cập đến cái vấn đề thiên tài ở trường Tân Hải số hai kia nữa, Gia Vệ nói ra sự tình bản thân.
58 Bên trong bệnh viện nhân dân số một của thành phố Tân Hải, đèn phòng cấp cứu đang được bật sáng, Gia Vệ bị ngăn ở bên ngoài, không cho phép đi vào. Lúc này Gia Vệ vô cùng sốt ruột đi qua đi lại, mặc dù chỉ chờ một lát nhưng để cho hắn không thể nào yên tâm nổi.
59 Thanh âm này phi thường vang dội, trong phòng bệnh vốn rất im ắng, không khác gì tiếng sấm, hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người. Nhưng cũng không có ai nói gì, mấy y tá cũng chỉ trừng mắt với người nọ mà thôi, không dám đi tới quở mắng.
60 Quân khu Tân Hải không phải rất lớn, nhưng cũng không phải nhỏ. Chiếc xe việt dã cũng không chạy về phía quân khu Tân Hải, mà là hướng về vùng đồi núi không có lấy bóng một thôn xóm.