101 Con đường từ phủ Tư Đồ đến hoàng cung hôm nay như dài vô tận. Lúc đi gần tới cửa cung, Lâm Bảo Nhi không tự chủ thả thật chậm bước chân. Nàng cúi đầu gọi tên Độc Cô Hiếu, con mắt khẽ chớp hỏi ” Ngươi thật sự muốn cùng ta đi vào sao ?”” Đương nhiên ” Trên mặt hắn lộ ra một nụ cười dịu dàng.
102 Ra khỏi đại môn hoàng cung, trong lòng Lâm Bảo Nhi vẫn còn sợ hãi, nàng ngoảnh đầu nhìn lại đại môn lấp lánh, nhẹ nhàng thở dài một hơi, “Độc Cô Hiểu, ngươi nhất định phải sống mà ra khỏi, ta sẽ tuân thủ ước định của chúng ta.
103 “Ầm, rầm” Ngay lúc Lâm Bảo Nhi miên man suy nghĩ thì đại môn Phong gia bảo bị người dùng lực phá ra từ bên trong, một bóng người linh hoạt nhảy một cái tới trước mặt Lâm Bảo Nhi và Phong Thập Nhất.
104 “Ây dà, ta không hoa mắt chứ?”Ba người mới vào cửa chợt nghe thấy một giông điệu đầy khiêu khích. Lâm Bảo Nhi giương mắt nhìn, tạp âm này được sản xuất bởi một nam tử cao lớn, hắn nhìn qua khoảng hai bảy hai tám tuổi, một thân cẩm y hoa phục, trên mặt chứa đầy vẻ chán nản khinh người.
105 Phong Thập Nhất nhìn Lâm Bảo Nhi cười cười, nụ cười kia chứa một chút bất đắc dĩ, nếu như có thể lựa chọn thì hắn tình nguyện làm một đầu bếp vô ưu vô lự không để ý tới thế sự….
106 ” Lâm công tử, xin theo ta đi xuống” Nam Cung Linh mỉm cười nhìn Lâm Bảo Nhi gật đầu, dẫn nàng đi về phía hành lang đi vào sâu bên trong. Hai bên hành lang gấp khúc là hai cái vường hoa lớn, bên trong nở đầy những đóa hoa màu đỏ hừng hực khí thế, xinh đẹp ngạo mạn.
107 Ban đêm, trong khách phòng của Phong gia bảo, Lâm Bảo Nhi nhìn bức tranh phong thuỷ trên tường, lẳng lặng đờ ra. Phong gia bảo bí ẩn hình như càng lúc càng lớn, Phong Nam Lạc….
108 Phong Nam Triết nghe xong lời nói của Lâm Bảo Nhi, hoài nghi nhìn nàng một cái, sau đó cười thần bí đến bên nàng, cười tủm tỉm hỏi: “Ngươi có biện pháp nào tốt không?”“Chuyện này ư,” Lâm Bảo Nhi ra vẻ thần bí kéo lấy tai Phong Nam Triết nói thầm mấy câu.
109 Thái giám?Phong Nam An thật sự giật mình một phen, trách không được hắn cảm giác Lâm công tử này hơi ẻo lả, hóa ra hắn là một thái giám. ” Thái giám có thể làm càn sao?” Phong Nam An tỉnh táo lại nhưng vẫn xụ mặt như trước.
110 Thời gian ba ngày thấm thoát lặng lẽ trôi qua, mà tin tức của Phong Thập Nhất một chút cũng không có. Lâm Bảo Nhi nhịn không được âm thầm lo lắng hẳn lên, vì tính mệnh Tư Đồ Lăng An và cũng vì an toàn của Phong Thập Nhất.
111 Trong bóng đêm hai người yên lặng thật lâu. Cuối cùng vẫn là Lâm Bảo Nhi đánh vỡ sự yên tĩnh chết người “Chuyện trên giang hồ không quan hệ với ta, Phong Nam Lạc ở nơi nào? Ngươi mau dẫn ta đi gặp hắn.
112 Sắc mặt Phong Thập Nhất nặng nề, ngồi trong gian phòng nhỏ hẹp, căn phòng cũng rất đơn sơ, chỉ có một cái bàn gỗ ghồ ghề. Ánh mắt tập trung lên chiếc bàn gỗ, kí ức năm năm trước bắt đầu ùa về như thủy triều dâng cao vào cái hôm đó, trời tối đen như mực, cũng tại cái biệt viện hoang vu này, lửa ngút tận trời, chói lòa khiến hắn không mở hai mắt ra được.
113 Phong Thập Nhất nghiêm trang nhìn Lâm Bảo Nhi “Nếu như ngươi thật sự có hứng thú muốn biết tới vậy thì ta có thể viết ra cho. ”” Tốt! Tốt!”Lâm Bảo Nhi cười tủm tỉm gật đầu “Nhớ kỹ viết càng rõ ràng càng tốt đó!” Những lời này nàng nói rất lớn tiếng, từng chữ một được nhấn mạnh.
114 ” Phong Nam An, vì sao ngươi phải làm như vậy?”Lâm Bảo Nhi cúi đầu lớn tiếng chất vấn hắn, người điên này thật sự là chuyện gì cũng làm được. ” Ngươi không được đổ oan cho ta” Khuôn mặt Phong Nam An trong nháy mắt trở nên khẩn trương.
115 Dưới vô số cây đuốc chiếu sáng thấp thoáng, thân ảnh Phong Thập Nhất và Phong Nam An dường như trở nên to lớn hơn nhiều. ” Nhạc phụ đại nhân, ngài đây có ý gì vậy?” Phong Nam An không sợ hãi nhìn thẳng lão giả dẫn đầu, trên mặt vẫn là vẻ kiên quyết bất tuân không chút ý cười.
116 Phong Thập Nhất nuốt viên dược hoàn, sắc mặt vẫn trắng bệch như trước, cũng không tỉnh lại. Huyền Song xé tấm vải trên người, thuần thục giúp hắn băng bó vết thương còn đang chảy máu.
117 Căn viện này cũng không lớn, chỉ vài bước thì Lâm Bảo Nhi và Huyền Song đã đến đại sảnh của nó, lúc này Hoàng Tuyền đang ngồi trong đại sảnh tự châm tự uống trà, Phong Nam An và Nam Cung Linh đang ngồi trên ghế gỗ bên cạnh không chút biểu cảm.
118 “Thập Nhất!”Lâm Bảo Nhi lo lắng chạy vào gian phòng, vừa bước vào đã thấy Phong Thập Nhất và Hồng Trần đang đấu mắt với nhau. “Làm sao vậy?” Lâm Bảo Nhi tò mò nhìn hai người.
119 “Này, lão đầu, tối qua ngươi dẫn đầu đúng không?”Lâm Bảo Nhi xoay người nhìn thấy Hoàng Tuyền dẫn Nam Cung lão nhân mặt mày xám xịt tới, cười hít mắt nói, “Chỉ mấy giờ không gặp, sao lại rơi vào bẫy? Toàn thân toàn bùn đất rồi?” “Hừ!” Nam Cung lão nhân hất mặt sang một bên, “Ta Nam Cung Lỗi dù gì cũng có thân phận địa vị trên giang hồ, ngươi bắt ta đến đây không sợ người khác tìm ngươi gây rắc rối sao?”“Ai nha! Ta rất sợ đó nha!” Lâm Bảo Nhi khoa trương vỗ ngực, “Nam Cung Lỗi thì sao chứ? Ta đây là đang nể mặt ngươi già cả lắm rồi, người đâu, dẫn Nam Cung Linh tới cho ta!”“Linh nhi?”Nam Cung Lỗi lắp bắp kinh hãi, khi hắn thấy vẻ mặt do dự của Nam Cung Linh lúc bước ra thì sự kinh ngạc trên mặt hắn mới chậm rãi biến mất.
120 “Tiểu Ngải…”Ánh mắt Phong Nam An bỗng trở nên u ám, nữ tử kia, mỗi lần nhớ lại đều khiến hắn đau lòng. “Nàng là một tiểu nha đầu do Phong Nam Lạc từ bên ngoài cứu về, một người thông minh, lương thiện, ai gặp cũng thích.
Thể loại: Huyền Huyễn, Dị Giới, Nữ Cường, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 50