41 Đêm khuya gió mát hiu hiu, hai người vây quanh lửa trại bập bùng nghĩ đến tâm sự của mình. Một lúc lâu sau, Lâm Bảo Nhi vốn không quen sự trầm lặng xê dịch thân thể, nhẹ nhàng đẩy đẩy Tư Đồ Lăng An gần ngay bên cạnh “Tư Đồ đại sắc lang, ngươi đến nơi đây là để ….
42 “Oáp”Sáng sớm hôm sau Lâm Bảo Nhi ngáp một cái rõ to rồi mở mắt dậy, lúc này nàng đang dựa lưng vào một gốc cây đại thụ, trên người là áo khoác của Tư Đồ Lăng An.
43 Vừa nghĩ đến Lục Thiên Diệc, Lâm Bảo Nhi bỗng nhiên rùng mình một cái, người ta nói gần vua như gần cọp quả nhiên không sai. Người một ngày ngồi trên long ỷ thì đều trở nên bí hiểm, ai biết tiểu hoàng đế cả ngày trong đầu suy nghĩ cái gì, nếu không cẩn thận thì sẽ mất cái mạng nhỏ.
44 Trong lúc Lục Thiên Diệc nghĩ cách đối phó với Độc Cô Hiểu, tạm thời việc đó chẳng có liên quan đến Lâm Bảo Nhi, hiện tại nàng đang cười vui vẻ cùng Phong Thập Nhất chế biến đồ ăn tại phòng bếp như bình thường.
45 Bọn họ muốn tìm cái gì?Lâm Bảo Nhi cảm thấy khó hiểu chạy đến phía sau của Lục Thiên Diệc, nàng vô cùng thuần thục bóp vai cho hắn, “Thiếu gia,” Lâm Bảo Nhi híp mắt cười cười, “Bọn họ đang tìm cái gì ở chỗ này vậy ạ?”Lục Thiên Diệc cũng hơi trợn mắt lườm nàng, thấp giọng mà nói, “Không tìm thấy tiểu thư.
46 “Phốc………”Lôi Huyễn Thiên từ trong nước nhô đầu ra, phun ra một ngụm nước thật to. Tư Đồ Lăng An quay ra liếc hắn một cái, “Quần áo của ta ở trong ngăn tủ, ngươi tìm một bộ mà thay đi.
47 Vẻ mặt của Lục Thiên Diệc trở nên âm trầm, hắn nhạt nhẽo vô vị ăn điểm tâm mà Lâm Bảo Nhi làm. Tất cả thị vệ bên cạnh đều cúi đầu đồng dạng làm như kiểu đáng chết vạn phần.
48 Trời ạ, sắp có đại chiến hay sao?Lâm Bảo Nhi kinh hoảng túm chặt góc áo của Tư Đồ Lăng An, theo bản năng mà nhích lại gần đến trong lòng ngực của hắn.
49 Lộ trình quay về kinh thoáng cái trở nên nhàm chán hẳn, dọc theo lộ trình không khí trở nên trầm lắng hẳng đi. Tiểu Phúc Tử đã hi sinh một cách vẻ vang trong trận chiến tại khu rừng kia, Lục Thiên Diệc tâm tình thực u ám, cho nên Lâm Bảo Nhi không thể không cẩn thận mọi lúc mọi nơi.
50 “Thần, tham kiến bệ hạ. ”Thanh âm của Lục Thiên Mặc có chút hơi khàn khàn. “Mấy ngày không gặp, hoàng đệ hình như thân thể không được tốt a!”Lục Thiên Diệc từ trên long ỷ đứng lên, trên mặt lộ ra một chút quan tâm.
51 Sau thời gian một nén nhang, phố xá đông vui ở kinh thành dần hiên ra. Trên con phố này tọa lạc rất nhiều phủ đệ của vương tôn quý tộc, Lạc thân vương phủ nằm ngay tại nơi sâu nhất chỗ này.
52 Đi qua mấy hành lang quanh co gấp khúc, khi thân ảnh của Tiểu Phi sớm đã biến mất vô tung vô ảnh. Lâm Bảo Nhi nhẹ nhàng buông lỏng tay vẫn đang kéo Lục Thiên Mặc.
53 “Hắn gọi là Đại Hùng. ”Sau khi Lục Thiên Mặc đi khỏi, Thanh Lệ hướng về phía Lâm Bảo Nhi mỉm cười giới thiệu người khổng lồ đang đứng bên cạnh nàng. Đại Hùng hướng về phía Lâm Bảo Nhi gật gật đầu.
54 Trên đường phu canh đã gõ qua canh ba. Lục Thiên Mặc từ trong thư phòng đi tới, trên mặt mang theo một chút mỏi mệt. Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng phủ chút tro bụi trên người, lúc sau theo thói quen đi hướng về phía Vân Vũ các.
55 “Hắc hắc, Đại Hùng ca, ngươi sớm a!” Lâm Bảo Nhi lui ra phía sau nửa bước, cười ha hả chào hỏi hắn. Đại Hùng gật gật đầu, không nói gì. Đúng rồi, Thanh Lệ hình như có nói qua.
56 “Ta đi tìm các nàng , An Mộc đại ca, ngươi cứ tiếp tục. . . . . . Nhắm mắt nghỉ ngơi nha!”Lâm Bảo Nhi nhanh như chớp chạy ra khỏi thiên thính, đường đi ở Lăng Hương viện này bảy rẽ tám quẹo làm nàng không quen chút nào, nhưng mà cũng may phòng trong viện không có nhiều lắm, Lâm Bảo Nhi đối với bản lĩnh tìm người của bản thân vô cùng tự tin.
57 “Tên kia vẫn quái đản như cũ!” Cẩn Hạ không biết từ khi nào đã tới phía sau Minh Châu. Lúc này nàng đã thay một bộ cẩm y màu đỏ tươi, cả người giống như một đóa hồng rực lửa, diễm lệ tới mức chói mắt.
58 Tốt lắm, Tố Tố. ”Minh Châu nhìn Tố Tố gật gật đầu, lúc sau chậm rãi đi đến trước mắt của Lâm Bảo Nhi, “Ngươi chọnn được chưa? Chọn gian nào a?”“Này. .
59 Thời điểm Lâm Bảo Nhi trở lại Vân Vũ các đã là giữa trưa. Xa xa nàng chợt nghe thấy thanh âm của Thanh Lệ giáo huấn Đại Hùng. Thanh Lệ: “Đại Hùng, ngươi thật sự là đại bổn hùng*! Trước khi chủ tử đi đã nói cái gì? Lệnh ngươi bảo hộ Lâm công tử một tấc cũng không rời, vậy mà ngươi chỉ trong nháy mắt đã để mất người rồi.
60 Sau khi đuổi được cái vị sát thủ mạc danh kỳ diệu* kia, Lâm Bảo Nhi không còn có tâm tình để tắm, nàng ngẩng đầu nhìn lên phía trên, nóc nhà cư nhiên là hoàn hảo không tổn hao gì, mụ mụ ơi, tên Hồng Tuyến kia không hiểu là vào bằng cách nào nhỉ? Sẽ không phải dùng ẩn thân thuật đi?*Mạc danh kì diệu: khó hiểu.
Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình, Khoa Huyễn, Nữ Phụ
Số chương: 50