1 “Bảo nhi, nhanh lên!” Tô Y Nhiên mặc 1 bộ váy trắng ngắn đứng ở bên kia bờ lớn tiếng kêu gọi thân ảnh uể oải ở phía sau. “Ừ ừ” Lâm Bảo Nhi cúi đầu chậm chạp đi về phía trước, “Y Nhiên, tôi sợ là ko thể chịu được….
2 Lâm Bảo Nhi cứ như vậy ăn mặc y phục thái giám đi dạo trong hoàng cung, vừa đi vừa tưởng tượng tên thái giám bị mất y phục chắc là sẽ rất xấu hổ, ngẫm lại cũng thấy rất thú vị (ko quần áo thì thú vị chỗ nào nhỉ…).
3 Thừa dịp Hoàng hậu nương nương nghỉ ngơi sau giờ ngọ* Sơ Lôi dẫn Lâm Bảo Nhi đi tới phòng của nàng. *Giờ ngọ: ngay giữa trưa ,12h“Tiểu Bảo, mồm mép của ngươi thật lợi hại!” Sơ Lôi nhìn Lâm Bảo Nhi mỉm cười một chút, ” Từ lúc dọn tới đây, nương nương đã thật lâu không cười qua.
4 “Nương nương! Nương nương!”Đang lúc này thì Sơ Lôi đột nhiên mở cửa chạy vào với vẻ mặt rất hoang mang rối loạn. Lâm Bảo Nhi nhíu nhíu mày, lúc sáng sớm rời giường rõ ràng đã cùng Sơ Lôi ước định là phân công nhau hành động, nàng không phải nên đem tới một ít tơ lụa hay sao.
5 Từng ngày trôi qua, thoáng chốc còn có ba ngày! Lâm Bảo Nhi một mặt cẩn thận may quần áo nhưng mặt kia lại hưng trí bừng bừng tính toán ngày. “”Tiểu bảo! Còn chưa có làm xong sao?” Hoàng hậu từ trong nội điện đi ra, trên người tản ra thoang thoảng hương huân y thảo, mấy ngày nay nàng vẫn dùng huân y thảo thả vào bồn tắm, quả nhiên đúng như Lâm Bảo Nhi nói không những được an thần còn có thể xua đuổi con muỗi.
6 Thời gian ba ngày trôi qua nhanh chóng, rốt cuộc cũng tới ngày Hoàng thượng tới dùng thiện. Vừa mới sáng sớm, Sơ Lôi đã khẩn trương giúp Hoàng hậu nương nương thay y phục và trang điểm.
7 Tương truyền thật lâu trước đây, có một thiên sứ trên trời cùng một nữ tử thế gian tên là Huân Y yêu mến nhau. Hắn vì nàng lưu lại giọt lệ duy nhất, đôi cánh trắng cũng vì nàng mà tháo ra.
8 “Nương nương!” Hai người một trước một sau bước vào tẩm cung, cung kính hành lễ với hoàng hậu. “Đều miễn đi!” Trên mặt Hoàng hậu vẫn mang theo nụ cười thản nhiên, “Bản cung vào lúc thất thế đều nhờ vào các ngươi bồi bên cạnh giúp đỡ, Sơ Lôi, tiểu Bảo, các ngươi có nghĩ tới muốn được ban thưởng cái gì không?”“Nô tỳ cái gì cũng không muốn!” Sơ Lôi vội vàng chối từ, “Có thể luôn luôn hầu hạ bên người nương nương chính là điều tốt nhất ông trời ban cho Sơ Lôi!”“Nô tài cũng vậy!” Lâm Bảo Nhi cũng nhanh chóng tỏ rõ lòng trung thành, “Nô tài cái gì cũng không muốn!”“Thế này đâu có được! Sơ Lôi, ca ca ngươi ở quê năm nay cũng đã hai mươi đúng không? Có phải là vẫn chưa có thành thân?Sơ Lôi sửng sốt một chút, sau đó gật đầu.
9 “Lâm tổng quản, nước nóng đã chuẩn bị xong rồi. ”“Các ngươi đều luôi xuống đi!”“Vâng!”Há há… Lâm Bảo Nhi kêu mọi người đều đi ra ngoài, một mình nhàn nhã cởi y phục ngâm mình ở trong dục dũng* thật to thư giãn.
10 Ngày hôm sau tin tức Hoàng hậu nương nương mang thai lập tức lan truyền trong ngoài cung, An Bình Cung từ nay về sau lại càng không an bình. “Rầm. . .
11 “Uyển phi nương nương đến!”Ngay lúc này ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân rất nhỏ, Tư Đồ Uyển cước bộ mềm mại tiêu sái tiến vào mang theo Thanh nhi cầm một túi thuốc bổ lớn.
12 “Nô tài thỉnh an Vương gia” Tiểu Phúc tử run run quỳ xuống. “Miễn” Lạc thân vương thản nhiên nóiLạc thân vương. . . Tên hiệu này nghe rất quen tai, không phải là… Lâm Bảo Nhi nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên nghe thấy cái tên này, Lạc thân vương này hình như có rất nhiều bí mật đây!“Nô tài thỉnh an Vương gia!” Lâm Bảo Nhi cũng cùng Tiểu Phúc tử như nhau quỳ xuống.
13 Ngự thiện phòng. “Lâm tổng quản, chính là ở đây. ” Tiểu Phúc tử mang Lâm Bảo Nhi đi tới cửa ngự thiện phòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay “Tất cả mọi người qua đây một chút, vị này chính là Lâm tổng quản, tiệc tối ngày hôm nay tất cả sự tình đều là hắn phụ trách.
14 “Cứu…ai cứu mạng!”Lâm Bảo Nhi ở trong nước giãy dụa, thế nhưng càng giãy dụa thân thể lại càng không nghe lời chìm xuống phía dưới…. Lẽ nào thực sự bỏ mạng ở chỗ này.
15 ” A, mẹ của ta, ông trời aaaa! Ta thế nào lại gặp người biến thái đến như thế!” Lâm Bảo Nhi chạy chạy trên con đường u ám, một bên chạy một bên liên tục lẩm bẩm.
16 “Ngươi làm sao vậy? cả buổi tối hôm nay cứ ngẩn người suốt?” Sơ Lôi nhìn Lâm Bảo Nhi khó hiểu. “Không có gì, cảm thấy hơi lạnh. ”“À, đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên hỏi ngươi, lúc ta tới kiếm ngươi thì toàn thân ngươi đều ướt sũng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”“Nói đến cái này thực sự là làm ta tức giận, ” Lâm Bảo Nhi bóp chặt nắm tay,”Ta là bị người ám toán, bị người đẩy xuống ao, thiếu chút nữa ta chết đuối, may mà….
17 “Nô tài Lâm Tiểu Bảo, tham kiến hoàng thượng!”Lâm Bảo Nhi cúi đầu đi tới trung tâm đại điện rồi quỳ lạy hành đại lễ. “Bình thân!” Lục Thiên Diệc vẻ mặt tươi cười nói, “Lâm công công.
18 Tư Đồ. . . Đại nhân? Chẳng lẽ người này là lão cha củaTư Đồ Uyển? Không có khả năng a! Nhìn dáng vẻ của hắn bất quá hơn hai mươi tuổi, chẳng lẽ là anh em củaTư Đồ Uyển ?Ai, mặc kệ là cái gì quan hệ đều tốt, nói chung lần này là đánh vào người nhà của gia tộc Tư Đồ bớt kiêu căng! Thực sự là đáng thương ô hô hô.
19 Tính là tối qua post ọi người đọc nhưng ta ôm laptop trên giường edit thì lăn ra ngủ quên mất, lúc tỉnh dậy đã là hơn 1 giờ sáng nên ta…ngủ tiếp, sorry nhéTrong nháy mắt lúc Lâm Bảo Nhi nhìn Lục Thiên Mặc thất thần, Tư Đồ Lăng An đã lần nữa ra chiêu( lão Thiên a! Đây là cái kiểu nam nhân gì vậy hả! ! )Lục Thiên Mặc thần sắc đột biến, lần này hắn muốn xuất thủ cũng không còn kịp rồi.
20 Ban đêm, An Bình Cung. “Tiểu Bảo, ngày hôm nay ngươi cực khổ cực rồi?” Nhĩ Tư Nhụy nghiêng người nằm ở trên giường ngủ, vẻ mặt mỉm cười nhìn Lâm Bảo Nhi.