21 ~ 1 năm sau:
Tụi hắn đã là học sinh lớp 12, hắn vẫn lạnh lùng như lúc trước, anh vẫn tự trách bản thân đã không bảo vệ được nó. Sau bao nhiêu năm nhưng không ai có thể quên nó, không thể quên được nụ cười, tiếng nói và tính cách của nó.
22 ~ 6. 00 PM:
+ Biệt thự Black:
Ngôi nhà vẫn như lúc trước vẫn một màu đen bao phủ quanh nhà nhưng bây giờ đã khác hơn, ngôi nhà trở nên lạnh lẽo hơn từ ngày không còn nó.
23 - Em cứ thế thì đừng trách anh tại sao lại nổi giận vô cớ với em- Một giọng nam vang lên, khuôn mặt, dáng người rất giống hắn và không ai khác chính là hắn
- Vậy thì sao? Lâu rồi em mới được gặp Killer mà! Anh có quyền gì cấm em không đươc ôm cậu ấy chứ?- Giọng nói đầy sự tức giận, khuôn mặt, vóc dáng đó không ai khác chính là nó
- Anh là bạn trai của em! Như vậy là không đủ quyền để ngăn cấm em hả?- Hắn quát to vào mặt nó
- Anh hãy nhớ, anh là bạn trai em không phải là papi của em hay là ông nội em! Cho dù anh có phải là họ đi chăng nữa thì cũng không có quyền ngăn cấm em được làm việc này việc kia!- Nó lại càng quá hơn, nó hét to lên để cho hắn nghe rõ
- …Được rồi! Kể từ ngày hôm nay, em muốn làm gì thì em làm anh không ngăn cản nữa!- Hắn quay mặt đi không cãi thêm với nó nữa
“ RẦM…”
Nó đã ra ngoài, cánh cửa đã được đóng mạnh tọa thành một âm thanh nghe thật chói tai đối với nó và hắn.
24 - Chị về rồi nè mấy đứa ơi!- Tiếng la lớn vang khắp cả nhà khiến không ít người phải nổi điên lên muốn đánh chết người nào đang la hét ầm ĩ
- Đứa nào sáng sớm chưa ngủ đủ giấc mà la với hét không vậy hả?- Anh đi ra khỏi phòng thầm chửi rủa người nào đã la hét phá mất giấc ngủ ngon lành của anh
- Chị mày nè!- Giọng nói đầy “nữ tính” của một ai đó lại vang lên tiếp
- Ơ…Chị Vi…- Anh đứng đơ khi trước mặt anh chính là người chị yêu dấu của anh và nó
- Không phải chị mày chẳng lẽ chị ai?- Chị Vi mắng anh một trận tới tả
- Em nhớ chị nói ngày mai mới về mà!- Nhõ chen ngang vào nói
- Đúng nhưng tại chị nhớ mấy đứa quá nên về sớm với lại nhân dịp này gặp pama và đi học luôn!- Chị Vi
- Cái gì? Đi học?- Cả đám tụi hắn hét to lên khiến ai đó vẫn còn ngủ mà nghe cảm thấy muốn chém chết mấy đứa đang hét
- Phải, chị sẽ học cùng mấy cưng!- Chị Vi cười gian
- Cho em xin đi! Đừng ám tụi em nữa!- Cậu xua tay
Thiên An bước xuống liếc nhìn chị Vi và đám tụi hắn có cả hắn trong đó nữa, nét lạnh lùng của hắn đã phai nhạt khi ở nhà từ lúc Thiên An chuyển đến.
25 Ngày nó được đưa vào bệnh viện ở Los Angeles để cứu sống nó, anh ở ngoài phòng cấp cứu, nó được đẩy vào bên trong, bác sĩ đi vào. Nó dồn hết sức lực cuối cùng để nói chuyện với bác sĩ bằng tiếng Anh
- Nếu cứu sống được…tôi…hãy nói với người nhà tôi…tôi đã chết…tôi xin bác sĩ…
- Ừm
Ca phẫu thuật bắt đầu và sau nửa tiếng đồng hồ trong phòng cấp cứu với nhiều tình trạng xuất huyết não, tim ngừng đập,… Và cuối cùng bác sĩ cũng đã cứu được nó và ra ngoài nói với anh giống như lời nó yêu cầu bác sĩ.
26 Cánh cửa phòng nhạc được mở ra thêm một lần nữa, bước vào bên trong, dáng người thân thuộc đối với nó không thể nào quên được. Tiếng nói của người đó vang lên them một lần nữa
-Tất cả kết thúc rồi An! Em đừng nói dối nữa chẳng tốt cho em và mọi người đâu!- Không ai khác chính là chị Vi
-Vậy là sao? Chị biết An còn sống phải không?- Hắn nói lớn, tay hắn cầm chặt đôi vai chị Vi
-Đúng! Vậy thì đã sao? Trong suốt một năm qua có ai thử tìm xem nó còn sống hay đã chết! Có ai nghĩ người đã chết kia không phải là nó mà là một người khác hay chưa? Có ai từng nghĩ nó hiện giờ đang ở đâu nếu còn sống hay mọi người chỉ biết rằng hiện tại nó đã chết! Nếu đúng vậy thì tôi nghĩ An nó nên chết luôn thì tốt hơn-Chị Vi cũng không thua gì hắn nói to, nước mắt của chị cũng vì thế mà rơi xuống mặt sàn lạnh buốt của phòng nhạc
-An…Sao em lại bỏ rơi anh…- Hắn hét to lên
Đôi chân hắn không thể đứng vững nổi mà tự động gục xuống sàn…
“ Tách…Tách…Tách…”
Từng giọt nước mắt cứ đua nhau rơi xuống trên đôi gò má đỏ ửng vì đau, vì xót xa của nó, cũng đua nhau rơi xuống sàn trên đôi gò má hồng của chị Vi vì thương, vì đau thay cho đứa en gái, cũng đua nhau rơi xuống sàn trên khuôn mặt lạnh lùng bao lâu nay không khóc của hắn.
27 -Tối nay tới bar Thiên Hoàng chơi không?- Nó ra ý kiến
-Sao mày lại muốn tới đó?- Nhõ hỏi nó
-Tao muốn thăm lại nơi đã gắn bó với tao trong suốt 6 năm qua, có thể mọi người nghĩ tao đã chết nhưng không sao cả.
28 -Chào mừng mọi người đã trở về lại bang Red Eyes!- Tiếng của một cô gái vang lên khiến cho tụi nó và tụi hắn giật mình ngước mặt lên nhìn
-Angel, Evil, Mel! Nhớ 3 người lắm đó!- Nó đứng dậy khỏi chiếc ghế đi tới ôm 3 người mà nó yêu quý nhất
-Em cũng nhớ chị lắm! Cũng nhờ chị Evil nói là chị còn sống không thôi em sẽ tìm người đã hại chị mà giết hắn đem xác của tên đó tới chỗ mộ của chị chôn rồi!- Mel bĩu môi trông hết sức đáng yêu trách móc nó
-Thôi thôi! Em đừng tra tấn lỗ tai của chị nữa! Nghe hết 4 người kia tra tấn là quá đủ rồi, còn thêm thằng Jun tra tấn lúc nãy nữa! Mà chuyện tình cảm của em và Jun sao rồi?- Nó
-Cũng vẫn vậy thôi chị! Vả lại anh Jun đã có người yêu rồi, dù gì em cũng chỉ là kẻ đến sau thôi mà!- Mel cười khổ
-Đúng là ngốc! Chị nghĩ em nên nói cho Jun biết thì tốt hơn!- Nó trách yêu Mel, Mel chỉ im lặng không trả lời
-Có nhiệm vụ mới nè!- Evil im lặng nãy giờ mới lên tiếng
-Nói đi!- Hắn
-Cổng phía Nam và phía Bắc của trụ sở tối nay sẽ có người tới lấy viên đá Mặt Trăng, mọi người chuẩn bị đi! 10 giờ có mặt tại trụ sở- Evil
-OK!- Đồng thanh
( Trụ sở ở đây là trụ sở chính của bang RE do nó làm chủ)
~ 10.
29 Thời gian cũng theo thế mà dần trôi đi. 1 tháng…2 tháng…3 tháng…rồi cuối cùng tới ngày thi tốt ngiệp của lớp 12, tụi nó chỉ thi lấy bằng tốt nghiệp còn những bằng khác thì đã có sẵn từ lúc học lớp 8.
30 _4 tháng sau:
~ 3. 00 PM:
+ Biệt thự Katsumi:
-Chị, tài liệu của công ty CCA đâu rồi?- Nó lục tung hết căn phòng xinh đẹp để tìm tập tài liệu quan trọng, bụng của nó càng ngày càng to ra chỉ còn trọn vẹn 1 tháng là nó vào viện sinh, đúng thật là thời gian trôi khá nhanh
-Chị để trên bàn làm việc của em trong công ty, để chị gọi cho Hanna lấy giúp em nha!- Chị Vi cười trìu mến nhìn nó, định lấy điện thoại ra thì…
-A…Chị…Em đau bụng quá…- Sắc mặt nó bắt đầu chuyển sắc từ màu hồng sang màu xanh, tay nó ôm siết bụng đang đau của nó
-Để chị gọi xem cấp cứu…
Chị Vi hốt hoảng nhanh gọi xe cấp cứu đưa nó vào bệnh viện.
31 Người dưng thì vẫn mãi là người dưng, gặp nhau trên đường thì xem như không quen biết nhau, âm thầm theo dõi cuộc sống của nhau rồi tự ngồi suy ngẫm lại và cười một mình như kẻ điên không có lối sống.