21 “Ôi! Đau đau đau, mau buông bổn hoàng tử ra!” Thúy Trúc uyển, Hoan Hỷ đứng trên tường vây, một tay nhấc một thiếu niên mười lăm sáu tuổi sau lưng, đau đớn làm hắn kêu to.
22 Bởi vì Hiên Viên Địch bị đánh, Thiên Thanh Hoàng không để ý Hoan Hỷ kiên quyết phản đối mà lưu hắn lại trong viện, nàng là người rất lạnh mạc, nhưng là chính nàng cũng chịu không nổi lạnh lùng, đây cũng là nguyên nhân vì sao nàng dung túng Hoan Hỷ tranh cãi ầm ĩ.
23 Chuyện Thái tử chết vẫn chưa tra ra, nhưng chuyện cùng Tây Hạ liên hôn cũng không thể bỏ qua, vì thế Hoàng đế lợi dụng việc Thái tử mắc bệnh mà bất ngờ chết rồi nhanh chóng hạ táng Tư Đồ Lãng.
24 Tư Đồ Văn Thiên ngữ xuất kinh người, lập tức toàn bộ yến hội đều không còn thanh âm. “Làm càn!” Tư Đồ Thanh hét lớn một tiếng, mà hoàng hậu cũng nhìn chằm chằm Tư Đồ Văn Thiên, chén rượu trong tay từ trên đài cao hạ xuống, sau đó lập tức đứng dậy, quát hỏi: “Văn Thiên ngươi nói cái gì?”Tư Đồ Văn Thiên lập tức thanh lệ cư hạ: “Mẫu hậu! Thái tử ca ca là bị người sát hại! Nhi thần vẫn chưa từng nói ra là vì sợ bị trả thù, nhưng là lương tâm nhi thần ngày càng không yên, cho nên mới đi ra thỉnh tội, thỉnh phụ hoàng mẫu hậu vì thái tử ca ca báo thù!”Tư Đồ Thanh cũng rất nhanh có phản ứng, khiếp sợ cùng chân tướng đồng thời lại đối Tư Đồ Văn Thiên thực hiện bất mãn, trước mặt Tây Hạ sứ thần, này không phải là đánh mất mặt mũi sao?Hoàng hậu run rẩy tới gần Tư Đồ Thanh, hai hàng nước mắt không tiếng động chảy xuống: “Hoàng Thượng! Nô tì vì con trai, khẩn cầu Hoàng Thượng vì Lang nhi làm chủ!”Lúc này, sứ thần nguyên bản đang nhìn cũng đứng lên, đối Tư Đồ Thanh chắp tay: “Hán Hoàng không cần cố kỵ ta, Thái tử bị người sát hại chính là đại sự quốc gia, Hán Hoàng vẫn là nên hỏi công chúa trước!”Tư Đồ Thanh làm hoàng đế nhiều năm như vậy, đã sớm học được các không bộc lộ hỉ giận, lập tức xin lỗi nói: “Trẫm chiêu đãi không chu toàn, mong rằng Chung tướng quân bao dung!”Nói xong mới xoay người nhìn Tư Đồ Văn Thiên khóc sướt mướt quỳ trên mặt đất: “Đem chuyện ngươi biết nói ra!”Tư Đồ Văn Thiên hít sâu một hơi, nâng lên ngón tay chỉ Thiên Thanh Hoàng: “Chính nàng hại chết Thái tử!”Lời này vừa nói ra, toàn bộ triều đình liền ồ lên, không ai nghĩ tới sẽ là Thiên Thanh Hoàng làm! Ánh mắt mọi người lả tả nhìn nàng, mà đương sự lại giống như không có cảm giác gì, thậm chí mí mắt cũng không nâng một chút!Tư Đồ Thanh đang có ý muốn liên hôn, tự nhiên biết Thiên Thanh Hoàng này là nhất hào nhân, cho nên đối với Tư Đồ Văn Thiên lên án khẽ nhíu mày: “Chứng cớ đâu?”“Ngày ấy nhi thần cùng thái tử ca ca đi vào Mị Âm uyển đệ tam khu, không nghĩ tới ở trên đường gặp được Thiên Thanh Hoàng, Thiên Thanh Hoàng ỷ vào chính mình được phụ hoàng phong là Định Quốc công chủ mà khiêu khích, Thái tử ca ca cảnh cáo nàng chú ý thân phận của mình, nàng liền ghi hận trong lòng, dễ dàng bắt Thái tử ca ca đánh cuộc, ở Mị Âm uyển đánh bạc một ván, người thua sẽ đáp ứng một điều kiện của đối phương.
25 Phượng Huyết! Thiên Thanh Hoàng lập tức ngây ngẩn, còn chưa đợt nàng xoay người, chợt nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng hít thở liên tiếp, chén rượu cùng chiếc đũa trong tay những tiểu thư công chúa nháy mắt rơi xuống đất, đáng tiếc là cũng không có ai chú ý, bởi ánh mắt mọi người đều bị thân ảnh đứng ngoài cửa hấp dẫn, ngơ ngác quên phản ứng.
26 Không chọn triền miên hay rõ ràng khúc, mà là chọn nhất thủ ‘Tương Giang Thủy’, thanh thấu khúc mục, không thể không nói là Thiên Thanh Liên này vẫn còn đầu óc.
27 Hồng y thủy tay áo, một khúc Thu Thủy Ly Thương, lửa đỏ ống tay lộ ra thương sầu, hơi thở bi ai bao phủ, làm cho người ta nhịn không được muốn rơi lệ.
28 “Ba ba ba!” Thanh âm vỗ tay đột nhiên vang lên, kéo lại thần trí của mọi người. “Văn từ như vậy, tài nghệ như vậy, Thiên tiểu thư đúng là thâm tàng bất lộ a!” Tư Đồ Dực vẻ mặt tán thưởng cười nói.
29 Nếu như nói lời vừa rồi của Thiên Thanh Hoàng làm mọi người khiếp sợ, thì lời của Hiên Viên Tuyệt tuyệt đối chính là sấm giữa trời quang!Tất cả đều mang vẻ mặt không thể tin nhìn về phía nam tử trên cao, bọn họ không có nghe sai đi?Tâm tư Thiên Thanh Hoàng đột nhiên ‘bộp’ một tiếng, khó hiểu nhìn Hiên Viên Tuyệt như đang hỏi: Ngươi có ý tứ gì?Hiên Viên Tuyệt không đáp, quay đầu hướng cao đài nói: “Định Quốc công chủ là thê tử của trẫm, tuy rằng chưa thành hôn nhưng đã là hoàng hậu của trẫm.
30 Phía sau cửa nam của hoàng cung là một khu phố lạnh lẽo, ngay cả ban ngày cũng không có người đi lại, mà nay đã là ban đêm, đến quỷ cũng không một con.
31 Mặc kệ có nguyện ý hay không thì hoàng cung vẫn phải bận rộn thu xếp việc xuất giá của Thiên Thanh Hoàng. Nhưng trong khi đó, viện tử của Thiên Thanh Hoàng lại một mảnh lạnh lẽo đối mặt với những ánh mắt nghiên cứu, lấy lòng, hâm mộ ghen tị, cùng hận thù lần lượt kéo đến.
32 Chuyện Thiên Thanh Tuyết chết rất nhanh từ Thiên gia truyền đi, ánh mắt của mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía sân viện Thiên Thanh Hoàng, nhưng lại không ai dám nói tiếng gì, chỉ cần nghĩ đến bộ dáng Thiên Thanh Tuyết lúc chết đi, mà tất cả đều nhịn không được rùng mình.
33 Thời gian trôi qua cực nhanh, chớp mắt đã đến ngày xuất giá!Nhưng thời điểm lúc Thiên Thanh Hoàng nhìn thấy nữ quan chủ trì tiến đến, không biết nên dùng ngôn ngữ gì để hình dung… Đuổi được một Thiên Thanh Tuyết, lại nghênh đón một Tư Đồ Văn Thiên! Nhất quốc công chúa trở thành nữ quan hồi môn, vì Hiên Viên Tuyệt, nàng ta quả thật bất chấp!“Đừng tưởng ngươi thắng, ta sẽ không bỏ qua đâu!” Đây là câu đầu tiên Tư Đồ Văn Thiên ôm nỗi hận nhìn nàng nói, trong mắt có ghen tị cùng ý chí nhất định phải được.
34 “Tiểu thư! Trong cái hòm kia là gì?” Hoan Hỷ không rõ vì sao tiểu thư lại bảo nàng tới phần mộ của phu nhân đào cái hòm kỳ quái kia ra. “Ta cũng không biết, trước cứ giữ lại đi!” Thiên Thanh Hoàng trả lời không yên lòng, đó là vật duy nhất nữ nhân kia lưu cho nàng, tuy cũng muốn nhìn một chút xem là gì, nhưng hiện tại không có tâm tư.
35 “Tiểu thư! Chúng ta cứ như vậy mà đi sao?” Hoan Hỷ hỏi. Thiên Thanh Hoàng gật gật đầu: “Ta cần phải xử lý vài chuyện, bất quá…” Thiên Thanh Hoàng nhìn về phía thiếu niên hưng phấn thở hồng hộc: “Chuyện gì xảy ra vậy?”Hiên Viên Địch vẻ mặt thương tâm, hắn cư nhiên nghe được trong giọng Hoàng tẩu có sự ghét bỏ! Quá mức đau lòng a…Hoan Hỷ bĩu môi, thực không trách nhiệm giải thích, “Ta cũng không biết, lúc ta xuất môn thì bị hắn bắt gặp, sau đó sống chết muốn đi theo, cho nên hiện tại mới như vậy.
36 Hoan Hỷ cùng Hoan Lạc nháy mắt đã cảm giác được cảm xúc của Thiên Thanh Hoàng, ánh mắt cũng quay đầu nhìn lại, khuôn mặt vốn mang theo ý cười cũng lập tức lạnh đi.
37 Tuy rằng bây giờ đã là tháng 10, nhưng mặt trời vẫn như trước chói chang, trên trời không một mảnh màu lam, mây cũng nhìn không thấy một đám, người đi đường bị phơi nắng chảy đầm đìa mồ hôi…“Thật khát a…” Hiên Viên Địch nằm úp sấp trên lưng ngựa, một bộ muốn chết không sống, những người khác đều có nội công hộ thể, tuy rằng khát, nhưng không đến mức như Hiên Viên Địch.
38 “Vậy sao ngươi lại ở đây?” Vị hoàng đế đại nhân này không phải nên ở cùng đội ngũ hòa thân sao?Chưa ai dám hỏi lại hắn như vậy, Hiên Viên Tuyệt khẽ cau mày, nhưng vẫn giải thích nói: “Ta muốn đi Tang Thành lấy đồ.
39 “Tách ra ở đây đi. ” Ngoại thành Tang thành, Thiên Thanh Hoàng thoải mái nhảy xuống lưng ngựa, nhẹ nhàng xoa xoa thắt lưng còn chút đau nhức, nhìn Hiên Viên Tuyệt nói.
40 Một thân hắc y cắt may tinh xảo bao lấy thân hình thon dài hữu lực, tóc đen dùng vải bố đơn giản vén lên, gió đêm thổi tới làm tóc đen tung bay, giống như một bức tiên tranh thuỷ mặc.