81 “Ta cá hậu vị của ngươi!”Thu Nhược Yên lời vừa dứt, nhất thời làm cho không khí vốn an tĩnh càng thêm yên tĩnh, người xung quanh cũng mơ hồ hiểu, mỹ nhân này chắc chắn có ý với hoàng đế Tây Hạ nên mới ngang nhiên khiêu chiến với hoàng hậu.
82 “Thiên Thanh Hoàng, ta với ngươi so dung mạo!” Thu Nhược Yên nhịn xuống đau đớn nói ra câu này, nhất thời chẳng những người trên đài à người phía dưới đều nghe rõ.
83 Một ngày kia, ngàn vạn bởi vì người đứng giữa biển máu mà điên cuồng. Một ngày kia, người của thành chủ phủ bị giết hại không ai đứng ra nói một câu…Một ngày kia… Những người đó hư không biến mất, lưu lại một đám người si mê nhìn vị trí nàng từng đứng…“Rầm…” Hoan Hỷ bưng một chậu nước đổ xuống đầu hai người bị trói chặt, vui vẻ nhìn cả hai ướt sũng.
84 Trong địa lao, hai cơ thể lạnh run cuộn mình vào một chỗ, quần áo trên người rách nát dơ bẩn, tóc tai rối tung như hai kẻ điên. Thiên Thanh Hoàng một thân áo trắng đi đến, dung mạo tuyệt mỹ khiến Dạ Minh Châu mất đi ánh sáng; mấy nam nhân nhìn thấy Thiên Thanh Hoàng đi vào, cung kính đứng một bên, cúi đầu không dám nhìn thẳng nàng: “Chủ thượng!”“Ừm!” Thiên Thanh Hoàng gật đầu đi vào nhà giam, mùi khó chịu xông thẳng vào mũi khiến nàng khẽ nhíu mày, ánh mắt dừng trên hai kẻ phía trước, trong lòng không có lấy nửa điểm gợn sóng, một người là thành chủ phu nhân từng phong cảnh vô hạn, một người là đại tiểu thư kiêu căng ngạo mạn giờ như hai mụ điên cuộn mình ở khắp ngõ ngách.
85 “Hoàng Nhi!” Long Vực nhịn không được lên tiếng, từ Kiếm Trủng đi ra đã được nửa đường, vậy mà Thiên Thanh Hoàng chỉ lo đi đường mà không muốn nói chuyện với hắn, khiến hắn không biết nên giận hay nên như thế nào.
86 Hiên Viên Tuyệt tiếp tục mát xa, nhìn Thiên Thanh Hoàng nói: “Tình hình biên quan rất căng thẳng, làm hoàng đế, ta có khả năng phải ngự giá thân chinh, bởi vậy ta cần một người ổn định đại cục, võ tướng gần như đi hết, quan văn không đủ thực lực, ta nghĩ tới nghĩ lui vẫn chỉ có Hoàng Nhi!”“Cần ta tiếp xúc dần sao?” Tuy Thiên Thanh Hoàng không muốn chạm vào chính sự, nhưng ai bảo phu quân của nàng là hoàng đế đâu, cho nên cố mà làm đi!“Giờ tiếp nhận thì đến lúc đó sẽ không vất vả, hơn nữa việc gì cũng cần một quá trình, giờ đi cùng ta vào triều trước, đợi sau khi ta ngự giá thân chinh thì mới có thể danh chính ngôn thuận vào triều, cũng trấn áp được đám người kia!” Hiên Viên Tuyệt nghiêm túc nói.
87 Liên tục nửa tháng, cả hoàng cung Tây Hạ bao trùm bởi một bầu không khí căng thẳng, Thiên Lang Quan thất thủ, Chung Hách tướng quân bị trọng thương, quân Đông Hán thế như chẻ tre, thẳng tắp đánh tới sườn Tây Hạ!Buổi thượng triều, không khí vẫn trầm mặc như vậy, tin báo từ chiến trường mấy ngày nay không ngừng truyền về như một tảng đá đè nặng trong lòng các quan viên! Thiên Thanh Hoàng nhìn mọi người bên dưới, sau đó quay đầu nhìn gương mặt lãnh trầm của Hiên Viên Tuyệt, mở miệng định nói gì đó, cuối cùng lại không nói ra lời.
88 “Đát đát đát…” Tiếng vó ngựa của thiên quân vạn mã trên quan đạo truyền đến, ánh sáng rạng đông yếu ớt chiếu xuống, có thể thấy được những đám mấy bụi mờ nhạt ở xa xa; rất nhanh, rất nhiều kỵ binh xuất hiện trên đường chính, đứng đầu là một nam tử thân áo giáp màu đen, khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ.
89 “Rầm!” Một đống tấu chương trên long án bị ném xuống đất, tuấn mỹ nam hơn hai mươi giận giữ, đôi mắt âm trầm. Nam tử một thân long bào minh hoàng, đầu đội tử kim quan khí phách uy nghiêm không biết vì sao lại tức giận.
90 Đông Hán liên tiếp thất bại lui binh. Nam Phong quốc nội loạn. Bắc Lương vẫn đang do dự không biết có nên từ bỏ ý định xuất binh hay không. Tình thế hiện tại vô cùng bất lợi, lại them e ngại con người Hiên Viên Tuyệt thủ đoạn và tàn nhẫn vô cùng, chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi đã có thể lật ngược lại tình thế.
91 “Hoàng Nhi!” Xa ở biên thành, Hiên Viên Tuyệt đột nhiên cảm thấy đau lòng, đau tới mức hít thở không thông.
“Hoàng Thượng! Người làm sao vậy?” Lãnh Nguyệt đứng bên cạnh phát hiện hắn có chút khác thường, muốn tới gần lại bị cự tuyệt: “Không sao!”
“Mau, truyền quân y!” Thấy tay Hiên Viên Tuyệt ôm tim , Hàn Vân Phi sợ hãi lập tức hét lớn ra phía ngoài.
92 Qua mất mười ngày, bọn họ rốt cục cũng về tới Phượng đều, nhưng Phượng đều sớm đã loạn thành một đoàn, mà Thiên Thanh Hoàng cũng không trực tiếp hồi cung mà ở Mị Âm các nghe phía dưới hồi báo tin tức.
93 “Nương nương, báo cáo chiến sự!” Một sĩ binh tiến vào, giơ cao báo cáo trong tay.
Thiên Thanh Hoàng nói : “Trình lên!”
An công công đi xuống tiếp nhận, sau đó đưa cho Hiên Viên Địch, Hiên Viên Địch đưa cho Thiên Thanh Hoàng, Thiên Thanh Hoàng nhìn, liền cho An công công tuyên đọc, quả nhiên như nàng liệu tính, Hiên Viên Tuyệt đánh thẳng vào Đông Hán, mười ngày đã đánh hạ ba tòa thành trì, thắng lợi như vậy khiến tất cả mọi người đều hưng phấn.
94 Một ngày này vạn dặm đường quanh Phượng đô đều trống không, người người đứng ở hai bên ngã tư đường kiễng chân trông ngóng, vô cùng chờ mong nhìn về phía cổng thành, nơi đó, hoàng đế của bọn họ hôm nay sẽ khải hoàn trở về!
Mặc kệ người ta đồn rằng hoàng đế bạo lực thế nào, tàn nhẫn thế nào, cũng không thể phủ nhận hoàng đế đã tự mình bảo hộ lãnh thổ của họ, đem những kẻ có mưu đồ diệt quốc đuổi ra khỏi lãnh thổ Tây Hạ, đối với bọn họ mà nói, Hoàng đế chính là anh hùng, là thần thủ hộ trong lòng bọn họ.
95 Thiên Thanh Hoàng mặc kệ chuyện của Tô Như Mộng bọn họ, kỳ thật nàng cũng không thời gian quản, bởi vì công hàm từ Đông Hán đã đến, mấy quốc gia khác phái người tới cũng lần lượt cùng đến hết, Thiên Thanh Hoàng và Hiên Viên Tuyệt đều bận muốn chết, chỉ có thời gian buổi tối để nghỉ ngơi mới có chút không gian riêng.