61 Thiên Thanh Hoàng nhìn người tới thì sửng sốt, một thân long bào, vẻ mặt hàn sương kia không phải Hiên Viên Tuyệt sao? Cặp con ngươi sâu thẳm lúc này phức tạp vô cùng, có phẫn nộ, có bị thương, có quyết tuyệt, có áp lực… uy áp cường đại làm nàng thấy khó thở.
62 “Hoàng Nhi còn chưa ăn cơm trưa đúng không? Ta lập tức truyền lệnh. ”Thiên Thanh Hoàng bĩu môi, gọi cũng thật thuận miệng! Bất quá ngẫm lại mình đúng là trưa ăn, buổi sáng vừa rời giường đã kéo Hoan Lạc ra ngoài, ở trên đường đi dạo cũng quên không ăn, sau đó gặp Hoa Úc xong là bị kéo về.
63 Khi Thiên Thanh Hoàng tỉnh lại đã là chạng vạng, nghĩ đến đến chuyện bản thân lại không khống chế được mà nhíu mày…“Xèo xèo…” Trên tay chợt lóe hồng quang, tiểu tử đỏ lửa nằm úp sấp bên cạnh đầu Thiên Thanh Hoàng, đôi mắt đen thui lộ ra lo lắng khiến nàng vô cùng ấm áp.
64 Hai tháng trước, hoàng cung đã bắt đầu chuẩn bị đại hôn, bởi vì đây chính là chuyện lớn nhất của một quốc gia. Các gia các hộ cũng đều treo dải băng màu đỏ để chúc mừng.
65 Một ngày sáng mờ vạn trượng, vạn dặm trời quang, vạn nhân cùng nhau chứng kiến hôn lễ long trọng của Đế hậu, tuy ở giữa có việc ngoài ý muốn, nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều.
66 Hôm sau:Khi Thiên Thanh Hoàng tỉnh lại phát hiện đang được ôm trong ngực người khác, hơi thở quen thuộc khiến nàng vô cùng an tâm, ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Tuyệt, lại thiếu chút nữa cười ra tiếng.
67 Đêm, đám người Hoa Úc trấn giữ phía trên lồng sắt, dưới ánh sáng đèn đuốc chiếu rọi, lồng sắt tối như mực kia có chút âm trầm. Người bên trong vẫn không nhúc nhích, hiển nhiên Goyard đã không cho hắn ăn nhiều ngày.
68 “Hi vọng đợi khi chúng tới, Tam sư thúc vẫn còn trong sạch. ” Hoan Hỷ đột nhiên nói một câu như vậy, lập tức bị Thiên Thanh Hoàng gõ đầu: “Ta nói gì sai sao?”Hoan Hỷ đáng thương nhìn tiểu thư nhà mình: “Tiểu thư! Người ta nói thật mà! Lần trước khi chúng ta gặp Tam sư thúc đã thấy nữ nhân kia hận không thể nhảy vào người Tam sư thúc.
69 Ánh mắt của Thiên Thanh Hoàng dừng trên người lão già, cho dù lần trước hay hiện tại, nàng vẫn không cảm nhận được nội lực trên người lão, nhưng tốc độ kia cư nhiên có thể bằng nàng, không thể không kinh ngạc.
70 Tử Hà thành là Hoàng thành trong chốn võ lâm, không chỉ có địa vị mà đồng thời cũng rất phồn hoa, tượng trưng cho tài phú, ngoại trừ thế hệ phú thương Tô gia, ngay cả Thanh Hoàng sơn trang cũng mở rất nhiều cửa hàng ở đây, người trong võ lâm nối liền không dứt, phố lớn ngõ nhỏ đều có thể thấy người cầm binh khí, ở nơi này cũng được xem như một loại phong cảnh.
71 “Giá… Giá…” Hai người hai ngựa chạy vội trên quan đạo, cảnh sắc ven đường lục ý thúy nhiên, nhưng có thể thấy cả hai đều không có tâm trạng liếc mắt một cái.
72 Phía đông, mặt trời dần lên cao, một chiếc xe ngựa bình thường không vội không chậm đi trước, rất nhiều người còn chưa kịp bừng tỉnh chuyện hôm qua ở Tử Hà thành, đám người của Thiên Thanh Hoàng đã sớm rời đi.
73 “Rống rống…” Hai tiếng hổ rống chấn thiên làm người ta kinh hãi đảm chiến; khi cơ thể cao lớn uy mãnh xuất hiện ở trước mắt mọi người, lập tức phá tan sự can đảm của đám nhân sĩ.
74 “Tỷ tỷ…” Phù Linh sau khi rơi xuống đất lập tức nhào đến bên vách núi, đáng tiếc đã sớm không còn thấy Thiên Thanh Hoàng, bên tai lại vang lên lời Thiên Thanh Hoàng vừa nói, nước mắt như trân châu đứt dây: “Tỷ tỷ! Vì sao lại làm như vậy a! Phù Linh không đáng!”“Tỷ tỷ…” Phù Linh tê tâm gọi to, nhưng Thiên Thanh Hoàng đã không thể nghe thấy!Hoa Úc ở xa ngàn dặm bỗng thấy trong lòng đau xót, hắn biết Hoàng Nhi chắc chắn đã gặp chuyện không may, thân ảnh chợt lóe bay ra ngoài: “Hoàng Nhi…”“Rống!” Khâu Tạp bị Hiên Viên Địch túm chặt cũng cảm giác được điều gì đó, nó không để ý tới đau đớn trên người, tránh thoát khỏi Hiên Viên Địch, quay đầu chạy nhanh lại!Thiên Thanh Hoàng cảm giác được cơ thể đang rơi nhanh, gió bên tai tấp vào mặt sinh đau, không kinh hoảng, không sợ hãi, cũng không giãy dụa, khuôn mặt bình thường cười nhẹ, đây là giải thoát, là thoải mái, là hồn nhiên.
75 Thiên Thanh Hoàng không ngờ là, nơi bọn họ tới lại là chi mộ thần nữ của hiến tế tộc. Nếu nàng không đoán sai thì bộ quần áo trên người bọn họ là của tộc hiến tế! Thiên Thanh Hoàng nhìn Hiên Viên Tuyệt một thân áo trắng, nói thật, đây là lần đầu tiên nàng thấy Hiên Viên Tuyệt mặc quần áo khác màu đen, nhưng cũng không ngờ khí phách uy nghiêm đến vậy, hơn nữa còn có vài phần trích tiên, thoạt nhìn rất được.
76 Từ Nam hoang trở về, Thiên Thanh Hoàng không ngừng nghỉ đi về Tử Hà thành, Hiên Viên Tuyệt không biết nàng rốt cuộc làm sao, nhưng hắn nhìn ra nàng rất sốt ruột, dọc đường đi không nói một câu, chỉ yên lặng bồi bêm cạnh nàng.
77 Hôm nay, Mị Âm các xuất hiện một truyện lạ, đó là không biết từ đâu có một con hổ, hơn nữa còn là Bạch Hổ khó gặp, nhưng con hổ này thoạt nhìn lại không có chút lực sát thương, cho nên mọi người đều vây lại xem.
78 Lúc Thiên Thanh Hoàng tỉnh lại vết thương trên tay đã không còn, ngoại trừ cảm giác mất máu ra thì không có gì không ổn. “Tuyệt… chàng định ôm ta tới khi nào?” Thiên Thanh Hoàng nhìn bình phong phía trước, vẻ mặt bất đắc dĩ, từ một khắc kia hắn đều ôm chặt nàng, không buông lỏng một giây.
79 Hiên Viên Tuyệt tuy tàn bạo, nhưng hắn tuyệt đối là một hoàng đế tốt, cũng là một quân chủ anh minh, cho nên Thiên Thanh Hoàng không lo lắng hắn không đồng ý chuyện này.
80 Mỹ nhân lệnh là ngày mai, nhưng hôm nay các thế lực lớn đã tề tụ đông đủ, Tử Hà thành náo nhiệt chưa từng có, mà thứ gây chú ý nhất hiện tại là thỉnh thoảng lại có nhuyễn kiệu đi qua, mơ hồ có thể thấy dáng người yểu điệu, không cần nghĩ cũng biết là mỹ nữ được các thế lực lớn phái đi, vì muốn bảo trì một phần thần bí mới dùng nhuyễn kiệu nâng đến.