21 Từ xa thành Thái Nguyên sừng sững uy nghi như một cảm tử quân đứng án ngữ trước hoàng thành. Tiểu Tà và A Tam cưỡi ngựa hồi thành đúng vào chiều ngày thứ ba.
22 Địa lao vắng lạnh. . . Tiểu Tà đã tỉnh cơn mê, mắt nhìn lơ đãng, cảm giác như nơi đây đã quen thuộc. Xa xa từ trên trần nhà, qua một lỗ hổng, những tia sáng yếu ớt chiếu vào rất âm u, Tiểu Tà gượng cười nói :- Mẹ kiếp, trời sanh ra ta chỉ để ngồi nhà tù hay sao?Đôi tay của Tiểu Tà bị trói giật ra sau, chỉ còn có đôi chân là được thong dong đi lại.
23 Cách xa ngoại thành có một vùng rừng rậm, cây cối xanh tươi, lốm đốm có những ngọn cờ xanh đỏ phất phới. Đó là cờ hiệu của Phi Long bảo, hình như ám hiệu cấm người ngoài xâm nhập vào căn cứ này.
24 Ban đêm!Trời không trăng không sao, màn đêm dày đặc, mây đen giăng kín. Nơi phân tọa huỳnh kỳ của Phi Long bảo đèn đuốc sáng choang nhưng bên trong thì rất mờ ảo, có vẻ thần bí.
25 Tuyết vẫn rơi!Đêm tối lạnh ghê người!Cả Thông Thực bang lúc này đang đoàn tụ xung quanh một bàn tiệc. Họ ăn mừng vì đã chiến thắng Dương Sơn Kiệt và tiễn chân Tiểu Thất đi nhập ngu.
26 Núi Sơn phong người đông như kiến, lố nhố khắp nơi có đến hàng trăm, hàng ngàn người thân hình to lớn, mới trông qua ai cũng nhận ra là người nước Phiên, gần vùng Mông cổ.
27 Một tiệc rượu được mở ra giữa Tiểu Tà và Vệ Tiên Thái tử nước Phiên. Qua một hồi nói chuyện tào lao, Tiểu Tà hỏi thẳng Vệ Tiên :- Ngươi có biết quân đội Kỳ Chánh có chia làm mấy đạo không?Vệ Tiên nói :- Bốn mươi vạn quân có thể chia làm mười đạo.
28 Tại một sơn khu, Vệ Tiên và Tiểu Tà đang ngồi trước tấm bản đồ, nghiên cứu kế hoạch. Tiểu Tà cười :- Trời có mưa có nắng thì lòng người cũng có lúc biến động.
29 Vào lúc ban đêm. Tiểu Tà bôn ba về đến thành Thái Nguyên, vào tiệm bán đồ cổ của Chương Bình. Lão chủ tiệm đang ngồi tính toán sổ sách trước án thư. Có thể Chương Bình lúc này đang đinh ninh Tiểu Tà đã trở thành tội phạm của triều đình, liên kết với Vệ Tiên làm phản, và sẽ không bao giờ còn trở lại đây nữa.
30 Kỳ Chánh hoàng đế Minh triều bị bắt cả nước chấn động, kinh thành hoang mang. Hoàng thái hậu lập tức hạ lệnh :- Nước không thể một ngày không có vua, phải giao cho Kỳ Ngọc tạm thời nhiếp chính.
31 Về phía Bắc kinh thành có một nơi hẻo lánh, có một căn nhà lá đã cũ kỹ, trong nhà treo rất nhiều bức họa. Tuy hoang vu nhưng rất uy nghiêm. Bên trong, một lão nhân ngồi trên chiếc ghế tre, gương mặt hiền từ, đôi mắt sáng chói, rất có vẻ là một hiệp khách giang hồ.
32 Trong một doanh trại mới tập trung, Vệ Tiên đang ngồi trước bàn, chăm chú nhìn vào tấm bản đồ chiến sự để nghiên cứu địa thế cùng một hắc y lão nhân. Người Hắc y lão nhân này gầy như một cây que, đôi mắt sáng chói như hai viên ngọc, có thể nhìn xuyên qua tim kẻ khác.
33 Vào lúc ban đêm. . . Tiểu Tà bị trói tại bên trong doanh trại của Vệ Tiên. Bên cạnh Tiểu Tà là một đống củi khô đang cháy, ánh lửa sáng rực. Đã mấy lần Tiểu Tà bị dùng cụ hình tra khảo, thân thể chịu nhiều thương tích, vì vậy, lúc này nhìn dáng điệu Tiểu Tà thấy có vẻ phờ phạc.
34 Vào tiết tháng chín. . . Sa mạc nóng như đốt. Trừ ra những nơi làng mạc xa xôi, có ai dám đặt chân vào khung trời bao la cát bụi, nắng gió này?Sa mạc là nơi giết người không có máu.
35 Trời rựng sáng. . . Bấy giờ mặt mũi Dương Sơn Kiệt rất tiều tụy, u sầu và trở nên nóng tính. Giang sơn sắp đoạt trong tay thì đã bị Tiểu Tà đánh pháo giải tỏa cuộc bao vây, luôn cả uy phong của một vị cầm đầu cấm y vệ cũng đã bị tước mất.
36 Dưới chân Ky Mộc sơn, dân chúng ai cũng quỳ xuống cầu xin thần thánh không nổi giận trừng phạt bá tánh trong vùng. Thật là một chuyện hy hữu. . . Ky Mộc sơn là nơi Thánh địa, oai phong như vậy mà chỉ qua một đêm đã bị sập đổ gần một nửa.
37 Tiểu Tà, A Tam, A Tứ không phải nhập cung mà đi đến một nơi như thạch bảo. Ngôi nhà đá này phía trong chia làm nhiều gian, mỗi gian trưng bày rất nhiều hình tượng rồng phụng.
38 Tiểu Tà, A Tam, A Tứ cỡi trên lưng hồng mã chạy ra bên ngoài, cứ tưởng rằng lần này sẽ bị quân của Vệ Tiên bao vây đột kích. Nhưng chạy suốt Hoàng cung mà chỉ thấy bá tánh đang tịnh tâm chờ đợi.
39 Vĩ Diệt Huyền cười ranh mãnh :- Các ngươi tưởng rằng đã thắng rồi sao?Chu Lăng nói :- Chúng ta chờ mãi cái ngày hôm nay, nếu không nắm chắc phần thắng thì đời nào lại đến đây.
40 Trên đỉnh núi Sơn Phong, cách kinh thành không xa lắm, tuyết trắng đóng trắng xóa. Tiểu Tà ngồi một nơi cao trên sơn cốc, khoảng rộng không đến bảy trượng vuông.