161 Tại sao lại vậy chứ? Đúng vậy, tại sao lại trở nên như vậy chứ? Tang Vãn Cách nằm ở trên đầu gối ba, trên lông mi thật dài còn vươn lại vài giọt nước mắt.
162 "Không có. " Tang Vãn Cách lắc đầu một cái, hai tay nắm chặt cái ly, ánh mắt cũng rủ xuống, chỉ nhìn bơ đang xoay tròn theo hình xoắn ốc trong ly cà phê mà không nói lời nào.
163 Giống như là sấm sét giữa trời quang, trong nhất thời Tang Vãn Cách chỉ biết ngây ngốc đứng tại chỗ không thể động đậy, ngay cả vẻ mặt hình như cũng đông cứng lại.
164 Nhưng mà. . . Càng ăn được nhiều, Tang Vãn Cách lại càng thấy đầu mình có chút say sẩm. Cô cho là do mình mệt mỏi, nhưng đến khi cô bắt đầu thấy có nhiều Trình Cảnh Khu trước mặt, thì rốt cuộc cô cũng đã cảm thấy có gì không thích hợp rồi.
165 Bỏ đi, thì ra hắn đã từng nghĩ như vậy sao? Tang Vãn Cách lập tức che bụng của mình, trưng ra khuôn mặt đề phòng. Tim của cô đập càng nhanh hơn. Tròng mắtsáng trong chăm chú dõi theo từng chuyển động của Trình Cảnh Khu, tựa như hắn là một kho thuốc nổ di động vậy, một khi hắn đến gần, cô sẽ bị tan xương nát thịt, không được toàn thây.
166 Thanh âm quen thuộc đột nhiên vang lên làm Tang Vãn Cách hoảng hồn. Cô lập tức quay đầu nhìn về phía cửa phòng ngủ, thấy ba Tang đang bưng một cái khay trên tay.
167 Thấy ba mình kích động nhảy lên chỉ vào mũi Hùng Thần Giai mà tức miệng mắng to, trán Tang Vãn Cách lại xuất hiện thêm ba bốn vạch đen nữa. Cô vừa định mở miệng nói chuyện, Hùng Thần Giai đã dắt tay cô đi tới.
168 Bị con gái trừng như vậy, ba Tang liền sinh ra uất ức và giận dỗi, cho nên ông nhìn Hùng Thần Giai thế nào cũng không vừa mắt. Ông chỉ hận không thể lập tức moi ra vô số khuyết điểm từ trên người hắn: "Sao cậu không trả lời? Tôi đã đợi cậu đủ lâu rồi đấy.
169 "Tiều Phu chọn cậu làm người nối nghiệp?" Ba Tang lầm bầm lặp lại một lần nữa, có chút không thể tin được. "Đúng vậy, điều kiện duy nhất chính là muốn tôi trừ đi khối u ác tính trong tổ chức.
170 Ba Tang không biết đã đứng lên từ lúc nào. Ông im lặng nhìn tất cả mọi người, không biết ông lấy tâm tình như thế nào để nhìn lên khuôn mặt của Trình Cảnh Khu, rồi từ từ chuyển dời đến trên mặt Hùng Thần Giai, sau đó là mẹ Tang, cuối cùng là Tang Vãn Cách.
171 Trước mặt hắn bốn người kia chuyện trò vui vẻ, hòa hợp giống như là người một nhà, mà hắn thì lại trở thành một người ngoài. Trình Cảnh Khu đột nhiên cảm thấy thật nực cười.
172 Năm tháng sau: Biết tin Tang Vãn Cách mang thai, người cao hứng nhất tất nhiên là Hùng Thần Giai rồi. Hắn vốn đã cưng chiều cô vô cùng, bây giờ cô lại còn đang mang thêm một hình hài bé bỏng, hắn còn không đem Tang Vãn Cách nâng đến trời luôn sao.
173 Nằm ngoài suy nghĩ và dự đoán của Hùng Thần Giai, buổi tối Tang Vãn Cách thế nhưng không giống như những ngày trong năm tháng qua mạnh bạo quấn lấy bắt hắn tắm cho cô, mà là ăn cơm xong thật sớm liền xông về phòng ngủ, cũng không cùng hắn nói một tiếng liền vào phòng tắm.
174 Bàn tay hắn dùng lực nắm thành nắm đấm bên cạnh giường, dùng sức lớn đến mức gân xanh cũng nổi cả lên. Hùng Thần Giai đã mấy lần nghĩ muốn đưa tay ra để ôm lấy Tang Vãn Cách.
175 Tang Vãn Cách nhỏ giọng rên rỉ, bàn tay nhỏ bé nắm chặt quá đỗi, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện ra một chút sắc thái động tình. Gò má mềm mại hồng đến dọa người, đôi môi nhỏ nhắn đỏ tươi buông ra một tiếng lại một tiếng ưm mất hồn, rơi vào tai Hùng Thần Giai làm cho dục vọng đã trướng lớn lại càng trở nên tráng kiện hơn.
176 Hai người nhìn nhau thật lâu, Hùng Thần Giai mới chớp mắt vài cái, sau đó chậm chậm đưa ngón tay ra, ở trên đầu vú nhẹ nhàng quẹt lên một chút. Trên đầu ngón tay lập tức liền dính chất lỏng màu vàng nhạt, hắn đưa tay lại gần chóp mũi nhẹ nhàng ngửi mấy cái, cũng không thấy có mùi lạ gì.
177 Hùng Thần Giai mới không quan tâm về sau mình có thể bị trả thù hay không, đối với hắn mà nói, không còn có cái gì có thể làm cho hắn nóng lòng hơn giờ phút này! Hắn sờ sờ cái bụng tròn của Tang Vãn Cách, dịu dàng hôn lên bụng cô một cái, bàn tay dính đầy ái dịch lại lần nữa quay trở về giữa hai chân Tang Vãn Cách.
178 Đợi đến lúc Tang Vãn Cách tỉnh lại, thân thể của cô đã được lau rửa sạch sẽ, trên người là một bộ đồ ngủ mới. Cô ngồi dậy, ngáp một cái, mắt to liếc một cái lên chiếc đồng hồ để ở đầu giường, mới phát hiện đã là trưa ngày hôm sau rồi.
179 . . . Tang Vãn Cách sửng sốt một chút, chớp đôi mắt to nhìn cô gái đang đứng trước cửa phòng ngủ. Bỏ đôi tay nhỏ bé đang lây cánh tay thô to của Hùng Thần Giai ra, khuôn mặt nhỏ nhắn kiều mị lộ ra vẻ kinh ngạc.
180 "Phốc ——" Tang Vãn Cách nheo mắt lại nhìn chằm chằm người nào đó đột nhiên phụt cười ra tiếng, không biết hắn bị trúng gió độc gì nữa: "Anh cười cái gì?" Cô bĩu môi, rồi cắn một miếng táo ngọt ngào giống như xả giận.