21 Lam Khanh Khanh nằm nhoài ra giường nghịch cây chủy thủ trong tay, nàng dừng động tác nhìn lên trần nhà "có chuyện gì?" Hủy nhảy từ thanh xà trên trần xuống không cam lòng nói "chủ tử muốn gặp ngươi".
22 Lam Khanh Khanh đập bàn "cái gì? Đùa à", Phong Nguyệt Vô Thần nhìn nàng nguy hiểm "sao không làm được?" nàng tức giận nhìn chằm chằm hắn.
Lam Khanh Khanh đảo mắt sắc mặt thay đổi 180° "hô hô chủ tử ta là thật tâm thật dạ muốn ở cạnh người, bảo vệ, yêu thương, chăm sóc cho người xin người đừng đuổi ta đi mà huhu.
23 Lam Khanh Khanh ai oán nhìn cái nơi tự xưng là nơi ở dành cho cung nữ quét sân càng nhìn càng nghĩ càng uất ức, hoàng cung Mông Cổ, Dạ Nguyệt sơn trang, tam vương phủ so ra cái nào cũng tốt hơn nơi qủy quái này.
24 "Ta hiểu, gia đình đế vương không có tình huynh đệ tỷ muội" Lam Khanh Khanh vẫn thắc mắc "nhưng mà hoàng thượng đối với ngươi rất tốt sao? Ta nghe nó trong các huynh đệ tỷ muội hắn sủng ái ngươi nhất, tại sao ngươi lại cài ta bên cạnh hắn?"
Phong Nguyệt Vô Thần cười "gia đình đế vương không có tình huynh đệ, hắn sủng ái ta chưa chắc vì ta là đệ đệ của hắn".
25 Bạch Nhi cúi đầu không nói gì chỉ thấy trên mu bàn tay nàng có vài giọt nước, Lam Khanh Khanh đưa tay nâng mặt nàng lên lau lau nước mắt hộ nàng "ngươi không nên khóc, khóc chẳng làm được tích sự gì.
26 Lam Khanh Khanh buông Hy phi ra cười "Hy phi nương nương người thật độ lượng nha", Hy phi cố ra vẻ cười gượng "nếu đã ngưỡng mộ bản cung còn dám thất lễ, ngươi nói tại khi nảy thấy bản cung không qùy?"
Lam Khanh Khanh ra vẻ vô tội "Hy phi người là người chết à?" Yến Nga quát "to gan nương nương vẫn đang sống đứng đó ngươi dám nói người đã quy tiên".
27 Lam Khanh Khanh ngơ ngẩn nhìn hai người họ đi vào trong, vậy là đồng ý rồi sao? Nàng thầm tiếc rẻ biết vậy xin nghỉ năm ngày rồi. Chờ hai người họ đi khuất Lam Khanh Khanh mới đứng dậy phủi phủi y phục, Bạch Nhi lo lắng chạy tới "Khanh Khanh cô có sao không?"
Lam Khanh Khanh cười vỗ vỗ vai cô "không vấn đề chỉ mấy vết thương cỏn con thôi mà, về thoa thuốc là hết", Bạch Nhi hỏi "vậy tại sao khi nảy cô đòi hoàng thượng nghỉ tận ba ngày?"
Lam Khanh Khanh cốc đầu cô "ngốc có thời cơ sao không hưởng lợi", nàng quay sang nhìn Hy phi mặt nhăn mày nhó cười "Hy phi thật sự phải cảm tạ người rồi, không có người làm sao ta được nghỉ phép chứ"
Hy phi tức giận "tiện tỳ ngươi nói không qùy trước bất kì ai, cũng chỉ là muốn chống lại bản cung thôi, khi nảy.
28 Vừa sáng ra Huyên Hy cung tấp nập hơn thường ngày, từ cung nữ, thái giám đến ngự y, phi tần đều có mặt đầy đủ. Không phải vì Hy phi quyền qúy, chức vụ cao trong hậu cung nên họ đi thỉnh an cũng không không phải Huyên Hy cung có vật trân bảo ra mắt mọi người.
29 Lam Khanh Khanh ngồi trên cây lê ngoài viện đung đưa hai chân đưa chiếc vòng tay hoa hạ tuyết lên ngắm, ánh nắng chiếu xuyên qua miếng ngọc nhỏ lấy lánh chuyển màu.
30 _Huyên Hy cung_
Hy phi cầm chén cháo loãng lên bực bội đập mạnh xuống rồi lại nhìn nó như có cừu thù đại hận nhấc lên một hơi uống sạch. Hy phi đặt mạnh xuống bàn "chết tiệt rốt cuộc là ai hạ độc bổn cung, nếu để bổn cung biết ta nhất định lôi hắn ra đánh trăm đại bản".
31 Phong Nguyệt Phủ Hàn ho khan vài tiếng khó khăn mở miệng "ngươi nói vậy là ngươi vô tội à", Lam Khanh Khanh lau lau khoé mắt gật đầu "vâng, muốn trách chỉ trách hoàng thượng quá là chói sáng, là vị minh quân lỗi lạc anh tuấn nhất Phong Nguyệt vương triều từ khi khai sơn lập thủy.
32 "Xem ra Khanh Khanh nhà chúng ta có nhiều khách đến thăm nhỉ" Diêu Chính Vũ phi từ nóc nhà xuống đứng trước mặt Lam Khanh Khanh, nàng cau mày "ai là Khanh Khanh nhà các người".
33 "Ồ vậy nói cách khác là cô bất đắc dĩ phải thuộc về hai phe, vừa là thập nhị tiểu thư Dạ Nguyệt sơn trang vừa là thuộc hạ của tam vương gia cài vào cung, lai lịch lớn nhỉ" Bạch Nhi cầm cây chổi vừa quét tước vừa nói.
34 Phùng Liên cảm thấy không đúng lắm cho dù hắn là thuộc hạ của nàng thì cũng là nam nhân nói mấy cái thể loại này cũng hơi kì quái.
Lam Khanh Khanh nhìn hắn phì cười "ngươi thật ngây thơ nha", Bạch Nhi nhìn Phùng Liên rồi lại nhìn Lam Khanh Khanh, sao xung quanh nàng toàn kẻ tai to mặt lớn không thể đắc tội vậy nè.
35 Lại là một ngày mới, nắng vẫn lên chim vẫn hót gió vẫn thổi dừng như nơi này chưa từng sảy ra chuyện gì.
Bạch Nhi đưa tay định mở cửa bỗng khự lại, cô rụt ray về nhìn Lam Khanh Khanh "Khanh Khanh ta mới nhớ hôm qua.
36 Phong Nguyệt Vô Thần cầm mảnh giấy trên tay nghĩ nghĩ rồi đưa lên ngọn đèn đốt. Thiên đứng bên cạnh hỏi "chủ tử nếu lời này là thật vậy có nên. . . " Phong Nguyệt Vô Thần đưa tay lên ý bảo hắn đừng nói gì, ngay lúc đó Huyên đi vào.
37 Ngày hôm sau hoàng cung truyền tin hoàng thượng bắt được gian tế của tiên vương Mông Cổ cài vào cung, tân vương Mông Cổ Nam Liệt vương biết tin liền chuyển lời xin lỗi dâng lễ vật long trọng.
38 Lam Khanh Khanh một thân y phục dạ hành đen tuyền bó sát thân đi lại trên nóc nhà giữa màn đêm dày đặc, nàng dừng trên một sương phòng gần tường thành hoàng cung.
39 Phong Nguyệt Phủ Hàn hỏa khí tăng cao, nàng ấy vậy mà nói hắn làm chuyện ấy với heo tức điên hắn mà, Phong Nguyệt Phủ Hàn hắn thề từ nhỏ đến lớn chưa có ai dám nói hắn mấy lời này.
40 Màn đêm buông xuống những ánh trăng bạc yếu ớt len lỏi trong màn đên đen kịt, cổng hoàng cung bỗng nhiên xuất hiện một cỗ xe ngựa tầm thường.
Thị vệ canh giữ hoàng cung chau mày nhìn cỗ xe ngựa thoạt trong rất tầm thường quát "đứng lại, là vị nào trong xe".