101 Cảnh Dạ Lan không dừng lại, tiếp tục linh hoạt đem chân khoát lên vách đá: - Có chủy thủ không? – nàng hỏi. - Ở bên hông ta! – Hiên Viên Khanh Trần đáp rồi một mực chăm chú nhìn hàng động của nàng.
102 Hắn phát sốt! Vết thương bị nhiễm trùng, tuy rằng đã hút độc ra nhưng không có dược thì cũng vô dụng, hơn nữa nơi này lại lạnh như vậy. Nàng nhìn chiếc áo choàng trượt xuống dưới chân mình, là đêm qua hắn đã cố ý đắp cho nàng sao? Đôi mắt khẽ giao động, tựa hồ có thứ tình cảm khác thường nào đó hiện lên.
103 Ngay sau đó trong động chợt im bặt, chính Cảnh Dạ Lan cũng ngây ngẩn cả người, nhìn thấy Hiên Viên Khanh Trần đang nghi hoặc nhìn mình, ánh mắt nghiên cứu tìm tòi thì trống ngực dồn dập của nàng thoáng chùng xuống.
104 Chiếc lưỡi nóng bỏng hôn xuống theo sợi tóc của nàng rồi trượt qua mặt mày nàng, hắn dừng lại cắn mút chiếc cổ trắng ngần, từ từ chảy xuống ngực nàng, miệng ngậm lấy nụ hoa trước ngực, say sưa mút vào.
105 Hắn im lặng không đáp lại Cảnh Dạ Lan mà chỉ cười hề hề nhìn nàng. Nụ cười quỷ dị kia khiến cho cả người Cảnh Dạ Lan phát lạnh. Tên hỗn đản này lại muốn làm cái gì chứ? Vừa rồi nàng chính là muốn cứu hắn, miệng vết thương không ngừng vỡ ra nếu không kịp cứu chưa thì về sau sẽ không tốt, nhưng mà nàng lười giải thích với hắn lắm! Hình như người tới đây không ít, Cảnh Dạ Lan nghe thanh âm càng ngày càng hướng về phía này.
106 Hoa Mị Nô đúng là xui xẻo mà, tại sao lại đi trêu chọc phải một người nam nhân như vậy chứ. Cảnh Dạ Lan cắn chặt môi, im lặng không lên tiếng coi như là thỏa hiệp chuyện này rồi.
107 Vô Ngân sớm đã chờ ở đại sảnh thấy bọn họ trở về mới thầm thở phào một hơi. Vô duyên vô cớ Hiên Viên Khanh Trần mang Hoa Mị Nô rời khỏi Bắc An vương phỉ làm hại y hao tâm tổn sức đuổi tới Tuyết cốc; sau đó người hầu báo rằng không thấy hai người họ đâu, thế là cả cốc một đêm hỗn loạn.
108 Như nhìn thấu tâm tư hắn, Vô Ngân bình thản nói:- Yên tâm, Thu Thủy không có chuyện gì, chỉ là có chút chuyện vặt thôi!Hoa Mị Nô, chỉ vì ngươi, ngay cả Thu Thủy mà Khanh Trần cũng xem nhẹ rồi! Khanh Trần thay đổi là chuyện tốt hay là chuyện xấu, hiện tại y cũng không có cách nào đoán biết được.
109 Hơi lạnh càng phát ra nặng hơn khiến cho nàng dần lâm vào hôn mê; cô cắn chặt khớp hàm, nàng không ngừng nói với chính mình rằng hãy nhịn một chút, sẽ trôi qua nhanh thôi.
110 - Nếu ta nói đúng thì Mị Nô nghĩ thế nào? – ý cười của Tô Vân Phong thêm ấm áp. Hắn nhìn gương mặt bệnh tật của nữ tử ngồi trên giường, dù nhìn khi nào thì nàng luôn giữ bộ dáng nghiêm chỉnh mà yêu dã mê người, đồng thời sự quật cường lại khiến cho người ta đau lòng.
111 Vì sao mà cứu Thu Thủy? Ánh mắt Hiên Viên Khanh Trần ảm đạm xuống, tay vẫn nắm chặt lấy tay Cảnh Dạ Lan. - Quên đi, nhiều lời cũng vô ích! – nước mắt còn chưa có lau khô, Cảnh Dạ Lan cố gắng nở một nụ cười tươi.
112 Nàng đứng bên bờ sông, tính toán tới xuất thần, chợt phía sau có tiếng nói vang lên nhắc nhở nàng: - Vương phi cẩn thận! Là Vô Ngân! Y không trở về với Hiên Viên Khanh Trần sao? Cảnh Dạ Lan ngoái đầu lại nhìn y một cái rồi hỏi: - Sao ngươi còn ở đây? - Vương gia trở về xem Thu Thủy, ta ở lại vì.
113 Nhớ ngày đó nàng cũng từng ngâm mình tới ngây ngốc trong trước giữa trời đông giá rét mấy tiếng đồng hồ mà không có chuyện gì; còn hiện tại thì nàng phải ngồi trong một cái thùng nước bé tẹo ngâm mình chỉ vì muốn ngã bệnh! Hiên Viên Khanh Trần, nếu biết ta bị bệnh thì ngươi có trở về thăm ta hay không? Trong lòng Cảnh Dạ Lan chợt nhảy ra cái suy nghĩ như vậy, đúng là hồ đồ rồi, sao lại có cái ý nghĩ quái dị, ngớ ngẩn thế chứ? - Khụ.
114 Phía dưới bụng truyền tới một trận căng cứng và nóng rực làm cho hắn nhíu chặt mày. Cố nén dục hỏa xuống, hắn vẫn không chịu rời khỏi đôi môi của nàng, giọng khàn khàn: - Mị Nô, ngươi có biết ngươi là tiểu yêu tinh giỏi chọc người lắm không hả? - Ta không có gọi ngươi trở về, ngươi có thể lập tức đi! – nàng suy yếu tựa vào trong lòng hắn, nghiêng đầu đi không nhìn hắn.
115
116
117
118
119
120
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Khoa Huyễn, Dị Giới
Số chương: 165