61 Chương 61: Truy đuổi dưới trời tuyếtNgoài phòng, tuyết rốt cuộc cũng ngừng rơi. Vài ngày liên tục rơi xuống, mãn nhãn nhìn lại, tuyết rơi trắng xóa một mảnh.
62 Chương 62: Thuộc hạ tham kiến Vương phiTrời vừa rồi nhìn có vẻ tốt lên khá nhiều nhưng bây giờ lại đột ngột đổ mưa tuyết liên tục. Lúc nãy, nàng vội vàng quá, nên giày không mang vừa chân, dĩ nhiên bị tuyết nhồi vào khe hở, dần dần hòa tan, lòng bàn chân đã ướt sủng nước.
63 Thấy rõ người tới, Cảnh Dạ Lan rốt cuộc duy trì không được, vô lực ngồi xuống tuyết. Bốn phía rét lạnh thấu xương giống như ngồi trong địa ngục. Nhưng cơn mưa tuyết cứ thế vù vù bay tới, vô thanh vô tức rơi xuống.
64 Hiên Viên Khanh Trần mặt không chút thay đổi nghe người hầu hồi báo, toàn thân căng cứng, chỉ có mũi hơi hơi phập phồng thở. Toàn bộ trấn nhỏ đều đã lật tung lên, cũng đã đem cả đỉnh núi tìm kiếm nhưng vẫn không tìm thấy Cảnh Dạ Lan.
65 Chạy nhanh nửa tháng lộ trình, Cảnh Dạ Lan cùng đoàn người Tô Vân Phong đã đến Lan Lăng. Nơi này ở phía nam, bốn mùa như xuân, cảnh sắc hợp lòng người.
66 “Có phải ta thế này khiến cho vương gia sợ không? “Nàng nở nụ cười. Trong phủ của Tô Vân Phong có rất nhiều danh cơ thiếp. Mỗi người đều là nử tử xuất chúng nhưng e là không có một người nào dám nhìn hắn trực diện như nàng.
67 Uy hiếp hắn!Hiên Viên Khanh Trần nhếch hàng mày rậm đen, cười lớn tiếng: “Thật sự là buồn cười. Ngươi giấu Vương phi của cô vương. Cô vương đến đòi về mà ngươi lại không trả, đây là đạo lý gì?” Không đợi Tô Vân Phong trả lời, hắn đi nhanh tiến lên, cười tà mị, thấp giọng nói: “ Đáng tiếc nàng đã sớm là người của Hiên Viên Khanh Trần ta.
68 Ở trên cổ, chỉ cần tay của Hiên Viên Khanh Trần hơi hơi dùng sức, là có thể có được sinh mệnh của nàng, ngón tay siết lại dán tại làn da lành lạnh của nàng.
69 Mộ Nguyệt Cung, sau khi Hiên Viên Khanh Trần tiến vào, âm thanh cuồng loạn không hề dừng lại. Trong phòng, quần áo tán loạn trên đất, thân thể xích lõa của hắn cùng với Tô Tĩnh Uyển dây dưa một chổ, phát ra từng đợt thở dốc liêu nhân.
70 Chương 70:Giương mặt tuấn mĩ của hắn ở trước mắt Cảnh Dạ Lan ngày càng gần sát. Nhìn trong ánh mắt nàng hiện lên một tia đau thương, sau đó lại thu hết biểu tình trên khuôn mặt, tay chân lại như trước không ngừng giãy dụa.
71 Ngây ra một lúc, Hiên Viên Khanh Trần lập tức hiểu được ý của Vô Ngân, hắn không hề do dự mà gật đầu. Nhưng sau đó lại lo lắng hỏi một câu:- Có thật sự bảo trụ được mạng của nàng không?- Ta chưa bao giờ lừa gạt ngươi, đúng không? – Vô Ngân hỏi lại.
72 Còn rắn quấn quanh cánh tay Vô Ngân, ngóc đầu lên, thở phì phì. Hiên Viên Khanh Trần yên lặng, đánh mặt né tránh ánh mắt chất vấn của Cảnh Dạ Lan. Trước mắt, độc vật trên tay Vô Ngân chính là hy vọng duy nhất tìm nhiều năm mới có được của hắn nhưng giờ phút này trong lòng hắn lại có những suy nghĩ vô cùng phức tạp.
73 Vốn muốn giữ thân mình cách xa hoả liên. Đột nhiên đoàn đầu lại nhảy lên, chuẩn xác cắn vào bắp chân Cảnh Dạ Lan. Toàn thân đau nhức, làm cho nàng hừ nhẹ một tiếng.
74 Trên mặt hắn vĩnh viễn chỉ có biểu tình lạnh lùng, tàn khốc. Từ trước đến nay Cảnh Dạ Lan nhìn thấy chính là một Hiên Viên Khanh Trần căn bản là một người lãnh huyết.
75 Chương 75:Ngọc Thần Cung“Tiểu thư, tiểu thế tử thật là đang đá người!” Tiểu Khả nhìn bụng Cảnh Dạ Lan, sau đó kinh ngạc nói, trợn mắt lên, trong mắt mang theo một chút bất khả tư nghị.
76 “Không có, không có, không có!” Vô Ngân vừa mới thấy Hiên Viên Khanh Trần tới liền liên thanh nói. Không đợi hắn vào cửa đã muốn khóa phòng lại, Vô Ngân thấy hắn vội vàng chặn đại môn.
77 Chương 77. Động tác này cuả nàng khiến cho Hiên Viên Khanh Trần mỉm cười, hắn lập tức ngồi xuống, vươn tay kéo chiếc chăn lên rồi lôi chân nàng ra. - Ngươi thì có cái gì mà giấu chứ, toàn thân cao thấp chẳng phải cô vương đều đã nhìn thấy rồi sao? – bàn tay lớn vươn về phía trước ôm lấy nàng vào ngực.
78 Hiên Viên Khanh Trần mỗi bước một tiến gần, đều khiến cho nàng hướng lui về sau bước đi. Cuối cùng nàng bị hắn dồn đến góc. Một tay thuỷ chung vẫn bảo vệ bụng, tay kia nắm châm vận sức chờ phát động.
79 Vô Ngân nở nụ cười, “Vô Ngân lo lắng cho đứa con nối dòng của Vương gia. ” Ánh mắt yêu mị đảo qua bọn họ. Chỉ khoảng nửa khắc hắn đọc trong mắt Hiên Viên Khanh Trần đang muốn nói cái gì.
80 Đã lâu không đến nơi này, Vô Ngân đẩy đại môn cũ kỉ, nghe nó phát ra tiếng vang nặng nề, trong lòng đột nhiên im lặng, hắn nghĩ mình sẽ không tiến vào nơi này lần nào nữa.