141 Nàng thực sự không biết nữ nhân này đã làm chuyện gì với Hiên Viên Khanh Trần nhưng dù có làm cái gì thì Hiên Viên Khanh Trần vẫn còn sống sờ sờ đó, lại còn làm vương gia của Bắc An, hắn có quyền thao túng sống chết của người khác; hắn có được tất cả những thứ hắn muốn cho nên hắn mới ép Hoa Mị Nô tới chết đi sống lại, nhìn bộ dạng thống khổ của nàng để hoàn trả lại những sai lầm trước kia sao? - Nếu ngươi thật sự không phải Hoa Mị Nô thì ngươi đừng ở bên cạnh hắn nữa, đừng mang lại thương tổn cho hắn nữa! Khiến hắn thương tổn? Đúng là nực cười, hiện tại ai thương tổn ai chẳng lẽ y là người mù hay là y cũng bị mất trí nhớ nên đã quên mất chính y bắt tay với tên khốn Hiên Viên Khanh Trần kia khiến cho nàng biến thành cái bộ dáng thê thảm này! - Đủ rồi, ngươi có tư cách gì nới ta mang tổn thương tới cho hắn! – Cảnh Dạ Lan cơ hồ là rít gầm lên.
142 Ánh mắt Cảnh Dạ Lan biến lạnh, y không nói sai, dù nàng có thoát khỏi Hiên Viên Khanh Trần thì sau này vẫn không thoát khỏi những lúc bị độc phát. - Vô Ngân, ta không có bản lĩnh như ngươi nói, chiến sự giữa Lan Lăng và Đại Nguyệt, ai thua ai thắng không nằm trong tầm tay của ta.
143 Sắc mặt Hiên Viên Khanh Trần dần thay đổi, hạ độc trên người Cảnh Dạ Lan, rồi lại lừa Tiểu Khả đến Thính Phong cốc khiến cho nàng ta chết thảm; đoán chắc là Hoa Mị Nô sẽ tới Thính Phong cốc tìm Tiểu Khả, khi nhìn thấy tình cảnh thê thảm của Tiểu Khả nhất định độc trên người sẽ phát tác , hậu quả không thể lường hết được.
144 Hiên Viên Khanh Trần nghe thấy những lời này của nàng thì trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp. Hắn vốn tưởng nàng sẽ cự tuyệt như tối hôm qua; trên mặt hé mở một nụ cười tươi, đã không còn cái vẻ tàn khốc như ngày xưa, đôi mắt tha thiết khóa trụ lấy thân mình kiểu nhỏ, tinh tế của nàng.
145 Thân thể ốm yếu bị hắn ôm ngang vòng eo, người nàng kề sát vào ngực hắn, cảm thụ được hơi thở dồn dập của hắn. - Chúng ta đi thôi! – Hiên Viên Khanh Trần khó khăn lắm mới khắc chế được ý niệm trong đầu, ôm Cảnh Dạ Lan đặt lên lưng Mặc Câu.
146 Thân thể càng phát lạnh, môi hắn thì thêm nóng bỏng, mỗi một nụ hôn liên tục hạ xuống khiến thân thể Cảnh Dạ Lan phát run. Nàng không thể nào phân rõ được mình run vì lạnh hay vì nụ hôn của hắn nữa! - Buông… – thân thể tuy thần phục nhưng tâm thì vẫn đối kháng.
147 Ta là có ý tốt! – gã đột nhiên cười nói. – Không thể ngờ hôm nay được gặp Bắc An vương và vương phi, chúng ta muốn mời các ngươi tới Tây Sở một chuyến.
148 Hết lòng tuân thủ hứa hẹn?! Hách Liên Quyền gật đầu:- Ta tin tưởng lời nói của Bắc An vương phi nhưng thỉnh các bị để lại một tín vật để làm chứng cho cuộc nói chuyện ngày hôm nay của chúng ta.
149 Ngón tay lạnh như băng đặt trên môi Hiên Viên Khanh Trần, cảm giác lành lạnh che chắn môi truyền tới tận tim khiến lòng hắn cũng biến lạnh theo. Theo bản năng, hắn nắm lấy tay nàng, hôn nhẹ xuống.
150 Ánh mắt hắn tà nghễ, khoẻ miệng quật cường mím chặt, “Ai cần nàng tới cứu. ” Trong tim quét qua một trận gió lạnh, làm cho nàng thiếu chút nữa đến thở dốc cũng không được, mười đầu ngón tay nhọn gắt gao bấu chặt tay mình, muốn mượn cơn đau này chia bớt cơn đau kia, và cũng là để phát tiết.
151 « Ngươi nghĩ ngươi muốn rút là có thể rút ngay được à ? » Vô Ngân tức giận nói, biểu tình trên mặt vẫn là lo lắng. Cũng may trên tay không có độc, nhưng lại móc câu câu chặt che kín miệng, nên không thể mạnh mẽ rút ra được.
152 Hắn hôn càng sâu hơn, đầu lưỡi nóng như lửa đốt ở môi bắt giữ hương thơm của nàng. Ngón tay linh hoạt thâm nhập vào dưới áo choàng Cảnh Dạ Lan, cách lớp quần áo đơn bạc, vuốt ve phần ngực mềm mại của nàng.
153 Tiếng mặc quần áo của một người nào đó, làm cho ánh mắt đang khép kín của Hiên Viên Khanh Trần mở ra, thân thủ sờ soạng, bên người chỉ còn lưu lại hơi ấm của nàng.
154 Tô Vân Phong đến đây là vì chuyện tình của Tây Sở Hách Liên Quyền. Bộ tộc Hách Liên từng gả một công chúa hoà thân cho Lan Lăng Vương. Nàng ta đột nhiên được sủng ái và đã mang thai.
155 « Mị Nô, nhìn ta đây. » Hắn giữ chặt cằm của nàng khiến ánh mắt của nàng nhìn chăm chú vào chính mình, « Mỗi một câu nàng nói ta đều nghe, nhưng ta cũng có ý nghĩ của riêng ta, chiến sự chỉ có hai loại lựa chọn, không phải thua chính là thắng, không có loại thứ ba là hoà giải.
156 Ngón tay vuốt ve cây trâm không rời, chất liệu bằng gỗ thật cứng rắn mang theo một mùi hương thơm ngát chỉ có ở cây cối, nhớ tới Hiên Viên Khanh Trần vì mái tóc dài thả rơi của nàng , thay nàng cài cây trâm gỗ này lên, nói xong lại ham chơi sẽ không đưa cho nàng lễ vật…Nguyên bản tâm không một gợn sóng sợ hãi, nay lại bắt đầu hơi hơi gợn.
157 Nàng không cần? Lúc trước nàng bị mất tước vị hoàng hậu và bị điều động nội bộ, nàng không chịu gả cho chính mình, dứt khoát tìm chết, chẳng lẽ không vì mất đi vị trí trong cung, mất đi thân phận tôn quý giống Hoàng thượng sao? “Nếu nàng không muốn cái này, vậy nàng muốn cái gì?” Hiên Viên Khanh Trần khó hiểu hỏi.
158 Đêm nay, Cảnh Dạ Lan ngủ không yên, nghe bên ngoài tiếng vang ồn ào, tiếng hét la của quân sĩ hỗn loạn, cố gắng khắc chế chính mình không cần ngồi dậy, lại không có cách nào khiến chính mình có thể ngủ, suốt một đêm, nàng lúc nào cũng trong tình trạng vô cùng lo lắng.
159 “Người khác lo lắng thì có liên quan gì đến ta đâu? Ta không có yêu cầu quá như vậy. ” Hiên Viên Khanh Trần nhìn thẳng vào mắt của nàng, trong đồng mâu yêu dị giống như có ma lực, đem Cảnh Dạ Lan chặt chẽ hấp dẫn.
160 Trong đêm đen, nàng ghé mắt nhìn Vô Ngân, bao phủ trên khuôn mặt kiều mỵ là vẻ ưu sầu thản nhiên. Con ngươi tinh thần cũng trở nên ảm đạm không ánh sáng.