141 Chử Đồng núp ở đằng sau , chỉ vì chờ một câu nói của Bàng Tô , hai chân tựa như bị rót đầy chì , đầu ngón tay bấm sâu vào lòng bàn tay , mồ hôi lạnh chảy ròng ròng khắp cả người.
142 Tầm mắt Bàng Tô dừng lại , ngón tay khẽ vuốt ve trên hoa văn , ánh mắt lại nhìn chằm chằm , có buồn thương và đau lòng lan tràn ra ngoài. Chử Đồng cẩn thận đánh giá thần sắc của cô ta.
143 Giản Trì Hoài quay trở lại trước mặt cô ta , " cách giờ học còn sớm , vào đi. " " trong phòng trống rỗng , ngồi cũng không thoải mái , tôi vẫn nên ngồi chờ ở ngoài thôi , nhìn mọi người đánh cầu trong sân , tốt vô cùng.
144 Nhà họ Phó. Tống Duy lo lắng đi tới đi lui trong phòng. Cô đè thấp giọng hỏi Chử Đồng , " làm sao bây giờ ? " " báo cảnh sát đi. " " báo , báo cảnh sát ? " Tống Duy dừng lại bước chân , " cảnh sát tới , chúng ta sẽ nói như thế nào ? Lỡ như anh ta đem vật chứng tiêu hủy mất thì sao đây ? " " cô xem , chúng ta hẳn là chạy cũng không chạy nổi.
145 Tưởng Linh Thục nằm viện , thật đúng là một giây dài như cả năm. Cả nhà ngoại trừ Giản Lệ Đề ra , ai cũng biết lần giải phẫu này rất nguy hiểm. Trước ca giải phẫu một ngày , Chử Đồng và Giản Trì Hoài ở trong bệnh viện với bà.
146 Giản Trì Hoài tựa như một bức tượng điêu khắc cứng đờ , sững sờ đứng tại chỗ. Anh nhìn chòng chọc khuôn mặt của bác sĩ , "sorry là có ý gì ? " Bác sĩ chủ trị của Tưởng Linh Thục cũng đứng ở bên cạnh.
147 Chử Đồng đứng dậy , đem đầu của anh ấn vào ngực mình. Sự khó chịu lúc này , cô cũng hiểu , nhưng cô là vợ , lại không thể coi anh như con trai mà vuốt ve an ủi như vậy.
148 Chử Đồng ngược lại mù mờ không hiểu được ý nghĩ của anh * , cô giơ tay vỗ nhẹ sau lưng Giản Trì Hoài , " anh làm sao vậy ? " " không sao cả , chỉ muốn ôm em.
149 Việc này , hình như vẫn luôn là đạo lý chung sống của bọn họ , cũng là suy nghĩ của Giản Trì Hoài từ nhỏ đến lớn. Kể từ khi anh biết chuyện tình cảm nam nữ đến nay , cho tới bây giờ đều lấy chuyện chung đụng này làm chuẩn mực.
150 Chử Đồng nhìn ra ngoài xa xa. Bầu trời trong vắt hiện ra trong mắt cô , càng trở nên xanh biếc. Mây trắng từng cụm nối nhau , càng vẽ nên một cảnh tượng đẹp đẽ vô cùng.
151 " giải quyết xong rồi ? " " giải quyết xong xuôi , chuyện cũng không lớn mấy. " Chử Đồng đem túi đặt lên chân của mình. " việc này còn không lớn ? " Giản Trì Hoài hừ lạnh.
152 Phó Thời Thiêm ẵm Liễu Liễu , đôi con ngươi đen tối như mực trừng hướng ông cụ , nhưng ông cụ lại hoàn toàn không thèm để ý , tâm tình vẫn phấn khởi , nhìn nét mặt già nua kia cứ tựa như mới được thoa phấn hoa đào vậy.
153 Hai cánh tay Phó Thời Thiêm chống lên bàn , không hề nhúc nhích. Ý tứ cự tuyệt trong lời nói của Chử Đồng , anh nghe còn không hiểu sao ? Anh ngắm nhìn một bàn đầy thức ăn ngon , " đây là ăn mừng sao ? " " ừ , " Giản Trì Hoài trả lời không nể nang chút nào , " ăn mừng anh đã lấy vợ , ăn mừng tôi và Chử Đồng đã có thể sống những ngày yên bình rồi.
154 Giản Trì Hoài giơ bàn tay lên , ngón tay thon dài nắm lấy cằm của Chử Đồng , sau đó hơi dùng sức , " đừng mơ tưởng đến gần em trong vòng ba bước ? " " đúng vậy , không phải em đã sớm nói với anh rồi sao ! " Chử Đồng hướng mình chỉ chỉ , " em là cô gái nhỏ có quan điểm tiết tháo nhất.
155 Bên dưới khán đài , có tiếng bàn tán xôn xao truyền tới. Giản Trì Hoài ngồi trên bục cao ở lầu hai , vén chân dài lên , tựa như một tiếng ' ông xã ' kia không phải là gọi anh.
156 Cả người Chử Đồng nghiêng ra bên ngoài , bị mất trọng tâm , cánh tay cô vội vàng vòng qua cổ của Giản Trì Hoài , " đi về , đi về có được không ? " " nhìn gan em cũng sắp bị dọa vỡ ra rồi.
157 " đó vẫn luôn là ước nguyện khi học của Bàng Tô , cũng là lý do để anh xem cô ta như học sinh của mình. Nếu không , em cho rằng đó là cái gì chứ ? " Giản Trì Hoài ngược lại.
158 Tây Thành , nghĩa trang. Anh em nhà họ Giản cùng Chử Đồng đứng trước bia mộ. Giản Trì Hoài ngồi xổm người xuống , sửa sang lại hai bó cúc vàng đang cắm trong bình hoa.
159 Chử Đồng chạy về Bán Đảo Hào Môn. Tốc độ kia có thể gọi là khẩn trương như đi dập lửa , dừng xe xong bước nhanh chạy vào trong. Cô đi tới phòng ngủ chính ở lầu hai , thấy Giản Trì Hoài đang đứng trước cửa sổ.
160 Trên đường trở về , Tống Duy ngồi ở chỗ của mình dựa vào cửa sổ , khuôn mặt hận không thể chôn vào trước ngực mình giấu đi. Phó Thời Thiêm liền tiến sát tới bên cạnh cô.