121 Ngày cuối tuần , ánh mặt trời ấm áp , khí trời tươi đẹp thoải mái , Giản Trì Hoài ẵm Nguyệt Nguyệt đi lại trong nhà. Vú nuôi xách đồ đạc đã chuẩn bị xong lên xe.
122 Trên đường trở về , hai đứa bé vẫn ngồi trên ghế an toàn như cũ. Nguyệt Nguyệt cúi đầu nghịch nút áo trên người mình , miệng sưng vù , hẳn là cảm thấy rất đau , thỉnh thoảng lại trề môi ra một cái , nước miếng cứ như vậy mà chảy xuống.
123 Phó Thời Thiêm thật sự không sợ phải đi chuyến này. Bọn họ làm việc theo pháp luật , vào đồn cảnh sát cũng không quản được anh. Lại nói đây cũng không phải là chuyện ván đã đóng thuyền.
124 Lúc Chử Đồng bước ra cửa , hấp ta hấp tấp , vừa phát động cơ , vừa nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ. Bảo vệ giúp cô mở cổng sắt ra. Cô tăng tốc độ chạy về phía trước.
125 Khoé miệng Bàng Tô cong lên , " ừ , cô nên gọi tên tôi đi , tôi không cảm thấy xa lạ đâu. " Cánh môi Giản Trì Hoài mím lại bật lên nét cười. Chử Đồng mời Bàng Tô dùng cơm.
126 Tống Duy kinh hãi vô cùng , dùng sức lắc lư bả vai , chỉ là bàn tay người đàn ông nắm rất chặt , cô giãy giụa mấy cái cũng không có kết quả gì. Trái tim đang nhảy loạn bùm bụp , bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra khỏi lồng ngực.
127 Mấy sinh viên nữ đang đứng bên cạnh Bàng Tô giúp cô ta cầm bài thi mở ra. Bàng Tô chỉ vào một đề bài trong đó , " bọn em mới lật sách ra , hẳn là chính xác.
128 Giản Bảo Bảo ở trong lòng Giản Trì Hoài bắt đầu khóc , hơn nữa cả người còn nghiêng về phía Chử Đồng , đòi được cô ẵm. Chử Đồng vội vàng đưa tay ra , Giản Trì Hoài lại lui về phía sau một bước , " sau này chúng ta sẽ còn có con của mình , con bé rốt cuộc vẫn không phải là con gái của chúng ta.
129 Chử Đồng cứng người ngay tại chỗ , trong lúc nhất thời , đừng nói là lời an ủi , trong đầu tất cả các ý tưởng đều bị ngưng lại hết. Giản Trì Hoài vươn tay ra ôm cô vào trong lòng.
130 Sau khi tiết học thứ nhất kết thúc , có thời gian hai mươi phút nghỉ ngơi. Các sinh viên tốp ba tốp năm đứng dậy , có người tranh thủ thời gian đi chơi bóng , cũng có người đứng dậy đi dạo một chút.
131 Bước chân của Giản Trì Hoài khựng lại. Mặc dù Giản Bảo Bảo còn nhỏ , nhưng bé đã biết rõ ai là người thân thiết nhất của bé. Bây giờ bé bị Phó Thời Thiêm ôm lấy , cảm giác không an toàn khiến cho bé càng lúc càng khóc kịch liệt hơn.
132 " alo. " Bên đầu điện thoại kia truyền tới tiếng khóc của Giản Lệ Đề , Giản Trì Hoài không chỉ là kinh hãi nữa , một tay anh chống ở bên người , hình như đã tính toán đến tình huống xấu nhất , " Lệ Đề , đừng khóc , sao vậy ? " " mẹ té xỉu rồi , bị đưa đi bệnh viện , ba bảo em ở nhà đợi.
133 Giản Trì Hoài ngồi một lát rồi đứng dậy đi vào. Tưởng Linh Thục ăn cơm được một nửa , khẩu vị tốt vô cùng , bà ngẩng đầu lên nhìn anh , " những chậu hoa này , có phải do Chử Đồng đưa tới không ? " Giản Lệ Đề không hiểu những chuyện này , cũng không tỉ mỉ như vậy.
134 Lúc chạy tới nhà họ Chử , trời đã chạng vạng tối. Lý Tĩnh Hương cũng bận rộn không kém , trên bàn bếp bày rất nhiều món ăn. Người mở cửa là Chử Cát Bằng , thấy cả nhà Giản Trì Hoài đứng trước cửa , ông vội vàng bảo họ vào nhà.
135 Trở lại nhà họ Giản , Giản Trì Hoài vội vàng bước xuống xe. Đi vào trong sân , nơi đông vui náo nhiệt ban nãy , bây giờ một người cũng không còn. Cảm giác bất an trong lòng lại trỗi dậy , Giản Trì Hoài rảo bước đi vào nhà.
136 Giản Trì Hoài nghe xong liền nói , " thế à ? Được , anh sẽ lập tức qua đó. " Chử Đồng nghe thấy giọng nói của người đàn ông mang theo thoải mái và an tâm , nhưng điều này cũng là bình thường.
137 Khoé miệng Giản Trì Hoài trước sau vẫn cong lên , giọng điệu ôn hòa , " vậy em dò xét ra cái gì rồi ? " Chử Đồng vươn người tới gần anh một chút , bàn tay đặt lên đầu vai anh , " không có.
138 Bước ra khỏi nhà hàng , Giản Trì Hoài đang đứng chờ cô ở bên ngoài. Chử Đồng sải bước tiến tới , " ba đâu rồi ? " Giản Trì Hoài liếc mắt vào trong xe.
139 " chúng ta có thể thoả thuận ký cam kết trước. " Bàng Tô chưa bao giờ ở ngay trước mặt Giản Trì Hoài lại ra vẻ kiên trì đến như vậy , " giáo sư Giản , tôi vẫn là câu nói kia , thật xin lỗi.
140 Chử Đồng vươn tay nắm thật chặt bàn tay Giản Trì Hoài. Người đàn ông nắm lại tay cô , " có ủng hộ anh không ? " Trong lòng Chử Đồng đương nhiên là có băn khoăn.