Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ Q.7 - Chương 17-18
Chương trước: Q.7 - Chương 15-16
Quyển 7: Hạnh phúc bay xa
Chương 17: Rời khỏi hắn (1)
Thời gian trôi qua từng ngày, ngày Cung Quý Dương trở về cũng càng lúc càng đến gần nhưng không biết vì sao, lòng Sầm Tử Tranh cứ thắc thỏm không yên giống như ... giống như điềm báo trước những chuyện không hay sắp xảy ra vậy.
Quả nhiên, trong buổi sáng u ám của ngày hôm sau, Sầm Tử Tranh nhận được một cuộc điện thoại không mong đợi, sau khi ngắt điện thoại, sắc mặt liền trở nên cực kỳ ngưng trọng ...
Cái gì nên đến sẽ đến, không phải vậy sao?
***
Bách Hoa Viên
Đây vốn là một nơi để ngắm cảnh nhưng bầu không khí dễ chịu bởi vì ảnh hưởng của một cuộc gặp gỡ hứa hẹn nhiều điều không vui mà trở nên nặng nề.
Khi Sầm Tử Tranh đi đến trước cửa phòng dành cho khách, cô dừng bước chân, thở sâu một hơi như tự cổ vũ ình sau đó mới đẩy cửa bước vào ...
Nơi đây muôn hồng nghìn tía, nhiều hoa thơm cỏ lạ nhưng hoàn toàn chẳng có tác dụng gì với tâm trạng nặng nề của cô.
Khi Sầm Tử Tranh bước vào trong phòng, ánh mắt bỗng chốc lộ ra vẻ sửng sốt.
Bởi vì cô hoàn toàn không ngờ đến, trong phòng khách không chỉ có người vừa gọi điện thoại cho cô, Trình Thiến Tây mà còn có ... Ngải Ân Hà!
Sầm Tử Tranh còn đang ngẩn người nhưng vẫn nhận ra được ánh mắt chế giễu không hề dấu diếm của Ngải Ân Hà.
'Sầm tiểu thư, ngồi đi!'
Trình Thiến Tây nhìn thấy cô tiến đến, bà chỉ tay về phía sofa đối diện, giọng cực kỳ khách khí, nói.
Sầm Tử Tranh tận lực giữ bình tĩnh, cô bước về phía sofa, sau khi yên vị mới lễ phép chào: 'Bác gái Cung, chào bác, không biết hôm nay bác gọi cháu đến đây là có việc gì?'
Thực ra cô không hỏi thì trong lòng cũng đã rõ đến tám chín phần, nhất là khi nhìn thấy Ngải Ân Hà cũng có mặt ở đây, xem ra mẹ của Quý Dương cũng không hề có ý định che dấu mục đích hôm nay đến đây của mình.
Đúng như cô nghĩ, Trình Thiến Tây lập tức đi thẳng vào vấn đề: 'Thực ra mục đích tôi gọi cô đến đây hôm nay rất đơn giản, cô không cần đoán chắc cũng biết được ít nhiều rồi!'
'Bác muốn cháu rời khỏi Quý Dương?'
Sầm Tử Tranh cũng không phải kẻ ngốc mà cô cũng không muốn giả ngây giả dại trước mặt bà.
Trình Thiến Tây vẫn cười một cách nhã nhặn: 'Đúng vậy, chính là ý này! Sầm tiểu thư là người thông minh chắc cũng không cần tôi phải nói nhiều. Tôi mong Sầm tiểu thư có thể cho tôi biết đáp án trước khi Quý Dương từ Paris trở về!'
Lúc này nhân viên phục vụ bước đến, giúp Sầm Tử Tranh rót một tách trà, hương trà thơm lừng hòa cùng hương hoa ngào ngạt lan toản khắp phòng, ngay cả hơi thở cũng tràn ngập mùi hương thơm ngát này.
Nhưng Sầm Tử Tranh cũng chẳng có lòng dạ nào thưởng thức trà ngon, lòng cô đang phập phồng lo âu, lời nói của Trình Thiến Tây như một ngọn chùy hung hăng quất vào tim cô nhất thời khiến cô không thể thở nổi.
Sau khi nhân viên phục vụ lễ phép lui xuống, Sầm Tử Tranh hít sâu một hơi, trong mắt tràn đầy sự kiên định.
'Thực xin lỗi, bác gái, đáp án của cháu vẫn là câu nói đó, chỉ cần Quý Dương còn yêu cháu một ngày thì cháu cũng sẽ ở bên anh ấy một ngày!' Cô thẳng thắn và dứt khoát nói lên quan điểm của mình.
Trình Thiến Tây nghe cô nói vậy cũng không lộ vẻ tức giận, bà chậm rãi cầm tách trà của mình lên, tao nhã ngập một ngụm trà sau đó mới nói: 'Sầm tiểu thư, nếu như cô thích, muốn làm tình nhân hay tình phụ bên cạnh Quý Dương, người làm mẹ như tôi cũng không có cách nào can thiệp nhưng nếu như cô muốn gả vào nhà họ Cung, vậy thì tôi nói cô biết, tính toán của cô hoàn toàn là sai lầm rồi. Cô cũng thấy rồi đó, đứa con dâu của nhà họ Cung mà tôi thừa nhận chỉ có một người, là người đang ngồi trước mặt cô, Ngải Ân Hà!'
Sầm Tử Tranh dấu vội bàn tay đang run nhẹ của mình dưới bàn trà, cô ngẩng đầu lên nhìn, thấy Ngải Ân Hà đang nhìn mình, cười đắc ý.
'Tử Tranh, ý định gả vào nhà giàu làm thiếu phu nhân của bạn mình rất hiểu, từ lúc biết nhau ở trường đến giờ, giấc mộng của bạn cũng chỉ có vậy thôi đúng không? Chỉ có điều, minh mong bạn buông tha cho Quý Dương đi, đừng tìm cách chen vào bọn mình nữa!'
Ngải Ân Hà vừa nói một cách đầy uất ức vừa lộ vẻ đáng thương như một người vợ vừa bị người khác cướp chồng vậy.
Sầm Tử Tranh nghe câu nói này của cô, lòng liền lạnh xuống ...
Một lúc sau Sầm Tử Tranh mới nhếch môi cười một cách lạnh lùng: 'Ân Hà, trước giờ tôi cũng không biết cô diễn kịch giỏi như vậy, cô không chỉ gạt đi tình bạn của tôi mà còn phụ lòng tin của Quý Dương dành cho cô. Tám năm rồi, làm vậy cô không mệt sao?'
'Cô ...'
Sắc mặt Ngải Ân Hà chợt trở nên khó coi, sau khi nhận ra mình có chút thất thố, cô vội điều tiết lại tâm trạng, nhìn Sầm Tử Tranh nói: 'Thực ra chuyện năm đó là như thế nào bạn rõ ràng nhất, bạn cứ mở miệng ra là nói đứa bé trong bung là của Quý Dương ca thế nhưng vì sao vẫn còn quấn quýt lấy Thư Tử Hạo? Quý Dương ca lúc đó không lộ ra thân thế giàu có của mình, đương nhiên là cô sẽ không thèm để ý rồi. Nhưng tám năm sau rốt cuộc bạn cũng đã biết thân phận thực sự của Quý Dương ca cho nên tìm đủ mọi cách nối lại tình xưa. Tử Tranh, mình với bạn dù sao cũng là bạn học cũ, lòng dạ của bạn thế nào mình quá hiểu rồi!'
'Ngải Ân Hà, cô nói vậy không thấy nực cười lắm sao? Trò bịp của bạn sớm đã bị Cung Quý Dương vạch trần rồi vậy mà vẫn còn ở đây mặt dày diễn kịch?'
Lúc này Sầm Tử Tranh cảm thấy chẳng cần thiết phải cùng Ngải Ân Hà giải thích cái gì bởi vì cô biết, bất luận là cô nói gì thì vị quý phụ phu nhân ngồi trước mặt cô đây cũng sẽ không tin mà chỉ tin những lời ma quỷ của Ngải Ân Hà mà thôi.
Trên gương mặt xinh đẹp của Ngải Ân Hà thoáng qua một tia âm hiểm, cô ta còn đang muốn nói gì thì Trình Thiến Tây đã lên tiếng trước.
'Ân Hà, con về trước đi, bác còn có mấy lời muốn nói riêng với vị Sầm tiểu thư này!'
Trong giọng nói điềm đạm của bà mang theo uy nghiêm khiến cho Ngải Ân Hà không dám phản đối.
Sau khi hung hăng trừng mắt nhìn Sầm Tử Tranh, Ngải Ân Hà có chút một cam tâm rời khỏi căn phòng.
Thoáng chốc, căn phòng rộng lớn chỉ còn lại Sầm Tử Tranh và Trình Thiến Tây hai người.
Những viên đá hoa cương lót sàn soi rõ gương mặt ngưng trọng của hai người, dù cho hương hoa, hương trà ngào ngạt cũng hoàn toàn không đủ khiến cho hai người có tâm trạng thưởng thức.
'Tôi không ngờ là Sầm tiểu thư miệng lưỡi như vậy, nếu như đã nói đến Ân Hà á khẩu không biết phải trả lời thế nào, cô gái như cô cũng là lần đầu tiên tôi gặp được!'
Trình Thiến Tây nhẹ đặt tách trà xuống bàn, ung dung ngả người trên sofa, qua ánh mắt không nhìn ra bà đang suy nghĩ điều gì.
Sầm Tử Tranh cũng không chút sợ sệt nhìn bà, 'Bác gái, cháu nói chỉ là sự thật mà thôi, nếu như cô ta không chột dạ thì cũng không bị cháu nói đến không b phải trả lời thế nào, cháu chỉ không hiểu một chuyện, người tinh minh như bác vì sao vẫn cứ bị Ngải Ân Hà che mắt, chỉ tin tưởng lời nói của cô ta chứ?'
Chương 18: Rời khỏi hắn (2)
Trình Thiến Tây như vừa nghe được một chuyện cười, bà bật cười lắc đầu nói: 'Không, Sầm tiểu thư, từ lúc cô bước vào căn phòng này đến giờ, tôi cũng chưa từng nói là tôi tin tưởng lời nói của Ân Hà!'
Sầm Tử Tranh nghe vậy, nhất thời trong mắt tràn đầy nghi hoặc ...
'Cô cảm thấy rất lạ sao?' Trình Thiến Tây không khó nhìn ra suy nghĩ của cô.
'Cô chắc là rất muốn hỏi, nếu như tôi đã không tin lời nói của Ngải Ân Hà vì sao vẫn còn phản đối cô và Quý Dương đến với nhau?'
Sầm Tử Tranh cũng không dấu sự hoài nghi và khó hiểu của mình, cô thẳng thắn nói: 'Đúng vậy, đúng là cháu rất khó hiểu!'
Trên gương mặt quý phái của Trình Thiến Tây lộ ra một vẻ âm trầm.
'Sầm tt, cô nên biết, con cháu của những nhà giàu có vốn không có quyền chọn lựa phối ngẫu. Tôi với cha của Quý Dương như vậy, Quý Dương cũng như vậy, nhà họ Ngải tuy không thể so sánh sự giàu có với nhà họ Cung chúng tôi nhưng dù sao họ cũng có nền tảng kinh doanh ổn định, hơn nữa ngành nghề kinh doanh của họ là nghiên cứu vũ khí, đương nhiên có liên quan chặt chẽ với nhà họ Cung, vì vậy hôn nhân thương nghiệp dĩ nhiên cũng là khó tránh!'
Sầm Tử Tranh nghe bà nói vậy, trên mặt càng lộ vẻ khó hiểu: 'Chẳng lẽ ý bác muốn nói, vì lợi ích bác có thể bán rẻ hạnh phúc của con trai mình sao? Điều mà Quý Dương để tâm vốn cũng không phải là là kinh doanh vũ khí gì đó!'
'Sầm tiểu thư ...'
Nếu so với vẻ kích động của Sầm Tử Tranh thì Trình Thiến Tây trông có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, 'Quý Dương lúc này không để tâm không có nghĩa là sau này cũng sẽ không đẻ tâm. Hiện giờ Quý Dương còn quá trẻ, tâm ý còn chưa xác định. Hơn nữa vợ của nó nhất định phải là người có thể trợ giúp được nó cho nên tôi không quan tâm rốt cuộc Ngải Ân Hà đã nói dối điều gì, tôi chỉ biết một chuyện, trước mắt mà nói, Ân Hà là lựa chọn tốt nhất!'
'Bác làm như vậy chẳng lẽ không sợ Quý Dương sẽ có lúc hận bác sao?'
Lúc này Sầm Tử Tranh hoàn toàn không rõ suy nghĩ của bà là như thế nào, đây là mẹ kiểu gì vậy, hoàn toàn không để tâm đến hạnh phúc của con mình mà chỉ quan tâm đến lợi ích kinh tế.
'Hận tôi?'
Trong mắt Trình Thiến Tây thoáng qua một tia lạnh lùng: 'Tất cả những chuyện tôi làm đều là vì để cho Quý Dương có thể có một sự nghiệp vững vàng hơn, đối với đàn ông mà nói, còn có gì quan trọng hơn sự nghiệp chứ? Còn về tình yêu, cái đó chẳng qua chỉ là trò chơi lúc nhàn rỗi của những người có tiền mà thôi, Sầm tiểu thư, chẳng lẽ cô xem đó là thật sao? Chẳng lẽ cô thật sự cho rằng, Quý Dương sẽ yêu cô suốt đời sao?'
'Cháu tin!'
Sầm Tử Tranh không chút do dự trả lời ngay, 'Quý Dương đã từng nói với cháu, tình yêu vốn là chuyện của riêng hai người, không liên quan gì đến những người khác cả, cháu tin tình cảm anh ấy dành cho cháu là thật lòng! Cháu với Quý Dương đã lãng phí tám năm, cháu không muốn tiếp tục lãng phí thời gian nữa!'
'Đó là hiện tại thôi!'
Trình Thiến Tây không chút khách khí lên tiếng ngắt lời cô, giọng nói ưu nhã mà lạnh lùng như một bàn tay hung hăng bóp chết những suy nghĩ của Sầm Tử Tranh ...
'Một người đàn ông thành công sau lưng nhất định phải có một người phụ nữ ủng hộ anh ta. Trong những gia đình hào môn, người phụ đó nhất định phải là người trợ giúp được cho chồng mình. Sầm tiểu thư, tôi hỏi cô một câu, nếu như sau khi cô với Quý Dương kết hôn, một khi Quý Dương gặp phải nguy cơ kinh tế gì, cô làm sao giúp được nó? Cô có nguồn nhân lực, vật lực gì để giúp nó? Hiện giờ Quý Dương nghĩ không thông cũng không sao, sau này nhất định sẽ có lúc nó nghĩ thông suốt đạo lý này!'
'Cháu không đồng ý với cách nghĩ của bác!'
Sầm Tử Tranh cũng không chút khách khí phản bác lại: 'Cháu yêu Quý Dương, cho dù sau này anh ấy gặp khó khăn gì cháu cũng sẽ đồng cam cộng khổ với anh ấy. Đó chính là sự ủng hộ lớn nhất, Quý Dương cần chính là tình yêu chứ không phải những điều mà bác nói!'
'Tình yêu?'
Trình Thiến Tây cười lạnh một tiếng, 'Sầm tiểu thư, tôi cho cô biết cái gì gọi là tình yêu, tình yêu là thứ lấy vật chất làm cơ sở , đối với người nghèo mà nói, tình yêu chỉ là một thứ xa xỉ. Còn đối với người có tiền mà nói, tình yêu chỉ là một món hàng rẻ tiền. Con trai tôi tôi hiểu rõ điều đó hơn cô. Hơn nữa nó biết, tôi sẽ không làm chuyện gì làm hại đến nó!'
'Bác gái, xin bác đừng giận nếu như cháu nói cháu không hiểu cách nghĩ của bác! Cháu không xuất thân từ hào môn nhưng cũng biết chân tình đáng quý. Bác gái, tình yêu không phải là món hàng để mua bán, cũng không thể dùng vật chất để ước lượng!' Sầm Tử Tranh cố gắng thuyết phục bà bằng quan điểm của mình.
'Sầm tiểu thư!' Trình Thiến Tây lạnh lùng nói: 'Thực ra tính cách của cô tôi rất thích, có trách là trách cô và Quý Dương môn không đăng hộ không đối, nếu như cô có một xuất thân khác, tôi sẽ hai tay tán thành hôn sự giữa cô và Quý Dương!'
'Cháu tin Quý Dương tuyệt đối sẽ không nghĩ như bác!'
Sầm Tử Tranh làm sao không nhận ra sự lãnh mạc và tuyệt tình trong giọng nói của Trình Thiến Tây chứ nhưng cô thực sự nghĩ không ra, tiền bạc có thật sự quan đến như thế không? Cung gia đã có nhiều tiền như vậy rồi, tiền bạc đối với họ chỉ là con số mà thôi, không phải sao?
Trình Thiến Tây nghe vậy, bất mãn chau mày nói: 'Sầm tiểu thư, tôi mong cô hiểu, tôi quan tâm không phải là Quý Dương sẽ yêu ai mà là ai mới có thể giúp đỡ nó trên con đường tương lai sự nghiệp!'
'Bác gái, theo như cháu biết, Quý Dương từ sau khi tiếp quản Cung thị, hiệu quả kinh doanh của Cung thị chỉ có tăng không giảm, việc kinh doanh càng làm càng lớn, chẳng lẽ bác cho rằng Quý Dương sẽ nghe theo cách sắp xếp của bác sao? Theo năng lực của anh ấy, cháu tin Quý Dương không cần phải có bất kỳ người nào hỗ trợ thì sự nghiệp mới vững vàng được. Hơn nữa Quý Dương cũng không phải đứa trẻ, anh ấy muốn làm gì cháu nghĩ bác chắc chẳng có cách nào nhúng tay vào!'
Càng nói chuyện với Trình Thiến Tây, Sầm Tử Tranh càng có cảm giác đồng tình với Cung Quý Dương, cô nói với giọng kích động.
Có một người mẹ như vậy sao? Đó là cách thương con của bà đó sao?
Trình Thiến Tây nghe cô nói vậy, trên mặt ý cười càng sâu, bà lắc đầu, tự châm ình một tách trà khác, nói: 'Không, Sầm tiểu thư, tôi nghĩ cô hiểu lầm ý của tôi rồi!'
Đặt tách trà xuống, trong mắt bà chợt lóe lên một tia tinh quang, bà chậm rãi n nói: 'Đúng vậy, nếu tôi muốn nhúng tay vào việc của Quý Dương thì rất khó nhưng cô thì khác, nếu như cô chủ động rời khỏi nó, tôi nghĩ Quý Dương rồi sẽ tiếp nhận sự sắp xếp của tôi thôi.'
Xem tiếp: Q.7 - Chương 19-20