Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

– Chương 7

Chương trước: – Chương 6



chuẩn bị – phần 2 – huấn luyện

- Hôm nay nhân ngày chị chyển về đây sống nên chúng ta sẽ ra ngoài ăn 1 bữa no nê nhé – chị đứng trên ghế dõng dạc tuyên bố như cái đài phát thanh

- Oh … year…- tôi hét toáng lên sung sướng

Nhưng chỉ có mình tôi vui thôi àk, còn bọn con trai thì mặt mày ỉu xìu, “lạ thật, hôm nay được đi nhà hàng mà họ sao sao thế nhỉ, uống lộn thuốc chăng ??? “, họ vội xúm lại gần nhau bàn bạc to nhỏ gì đó với nhau, tôi lại gần thì liền bị đá bay ra ngoài, không biết bọn họ lại bày trò gì nữa

_______________

Dừng xe trước một nhà hàng Nhật, chúng tôi bước xuống dưới hàng ngàn con mắt lấp lánh hình trái tim

Càng bước vào trong, mọi ánh mắt dành cho chúng tôi càng “mãnh liệt”. Tôi đi phía sau cùng chị Bảo Trâm, khẽ khàng nói với chị

- Chết thật, bọn họ nhìn chúng ta chằm chằm như nhìn thấy sinh vật lạ lắm ấy, nhìn vậy thì làm sao nuối nổi??? haizzz…làm người nổi tiếng cũng khổ thiệt đó – tôi vờ than một tiếng

- hahahaha..- chị ấy bỗng nhiên cười to làm tôi hết hồn – yên tâm, lát chúng ta có phòng riêng mà … hahaha…cảm giác lần đầu làm người nổi tiếng sao hả???…nói chị nhge coi – chị nghé sát mặt lại gần tôi nói

- Ơ, ơ , em không biết đâu…- vốn chỉ định đùa chị một chút cho vui, ai dè lại bị trêu lại. đúng là không còn mặt mũi đâu nữa mà, may mà ngay lúc đó, cửa phòng ăn của chúng tôi mở ra, giúp tôi thoát hỏi cái khuôn mặt đang tăng dần nhệt độ khi bị chị ấy cứ nhìn chằm chằm rôi liên tục hỏi “ nói chị nghe coi nào., chị quên mất cái cảm giác đó rồi, nói nhanh lên đi…”

______________

- ưm…. Mấy em chuẩn bị đến đâu rồi

- Chuẩn bị cái gì ???? – tôi nghi hoặc hỏi lại chị ấy

Nhưng chị ấy không nhìn tôi mà lại nhìn Cảnh Phong bằng ánh mắt dò hỏi

- umm…mmm…. Có lẽ ngay ngày mai sẽ bắt đầu luôn đấy ạk…- Cảnh Phong điềm đạm trả lời

- Bắt đầu cái gì vậy – tôi lại hỏi tiếp…vẫn không ai thèm trả lời tôi, bực thật, họ giấu tôi cái gì chứ, đang định lên tiếng thì…

- Các em phân chia công việc cả rồi chứ

- Vâng, chỉ cần cậu ta hợp tác thôi…- nói xong Thiên Vũ liếc xéo tôi một cái đầy nguy hiểm – chỉ cần cậu ta hợp tác nữa là được

- Hợp…hợp tác cái gì chứ??? – tôi thấy lạnh băng cả người khi nhìn thấy cái nụ cười đầy ẩn ý cùng ánh mắt giảo huyệt của cậu ta

- Ngày mai bọn mình sẽ giúp cậu luyện tập – Tùng Lâm hùng hổ tuyên bố

- Luyên cái gì vậy??? – tôi hỏi trong run sợ

- Thì … bắn súng nè, phóng tiêu nè, võ nè, chạy đua nè, đọc sách nè, …- Thiên Vũ giơ từng ngón tay ra, vừa đọc vừa đếm – Còn gì nữa các cậu nhỉ???

- Học mấy cái đó làm gì ??? – giọng tôi càcg lúc càng run, nghe cậu ta đếm mà đã thấy chóang rồi, cậu ta đếm nhiều như vậy rồi mà vẫn còn àk???

- Thì cậu phải giỏi như Hoàng Nam mới được mà

- Thế là thế nào ??? – tôi lại nai vàng ngơ ngác

- À, quên cậu chưa biết Hoàng Nam lợi hại thế nào nhỉ ??? – Thiên Vũ đột nhiên à lên

- Nè, cậu ấy vừa là một xạ thủ, 1 vận động viên, còn là một Scientists ( nhà khoa học ), 1 nhà Inventors ( sáng chế ), là mẫu người mà bất kì một tổ chức nào cũng….- Tùng Lâm đột nhiên dừng lại, tôi cũng hiểu ý cậu ta là gì, chẳng phải cái tổ chức gì gì đó cũng đã bắt ép anh phải vào nhóm của họ và dùng tài năng của mình cống hiến cho họ đó thôi… tôi chỉ không ngờ anh ấy lại giỏi đến như vậy

Bất ngờ Cảnh Phong ghé sát mặt tôi thì thầm – Kì này cậu chết chắc với bọn tớ

” hả??? sao cậu ta lại nói thế ” đang thắc mắc thì có lời giải ngay – ai bảo cậu dám cho chị Bảo Trâm ở cùng với chúng ta chứ…

- Cái gì… chẳng phải đó là chị cậu sao???

cuộc nói chuyện đang giang dở thì tôi bị chị Bảo Trâm kéo lên

- Em no rồi chứ, chúng ta về thôi

- Ơ… chị , vậy ai trả tiền đây??? – Tùng Lâm vội vàng hỏi ngay

- Còn ai vào đây nữa, con trai khi đi ăn phải mời con gái, đó là quy luật mà, chẳng lẽ I & H lại để con gái trả tiền khi đi ăn sao

bọn họ cứng họng không cãi được, chỉ biết xụ mặt xuống nhìn nhau thì thầm

- Tớ biết ngay mà…

- Chị ấy có bao giờ tốn xu nào khi đi cùng bọn mình đâu

- Còn dám đưa thể diên I & H ra dọa chúng ta nữa

- Thảo nào đến giờ vẫn ế ê chề, chẳng thằng nào bị điên mà suốt ngày đi trả tiền cho chị ta ăn cả

- Ôi, tiếc quá, chị ấy gọi gần hết menu của nhà hàng mà chỉ ăn có mấy miếng…tiền ơi…hic hic

Loading...

Xem tiếp: – Chương 7.1

Loading...