– Chương 6
Chương trước: – Chương 5
chuẩn bị – phần 1 – thay đổi
Chúng tôi dừng trước một cửa hàng thời trang, nhìn vào có vẻ không lớn lắm nhưng lại được bày biện rất đẹp mắt thu hút nhiều ánh nhìn
- Chúng ta đến đây làm gì vậy?? – tôi chạy lại hỏi Cảnh Phong
- Lát nữa chúng ta sẽ gặp một người. – nói xong cậu ta cười một cái làm tôi ngây người, cậu ấy cười đẹp quá
- Nè….Hoàng Ngọc , vào thôi – Tùng Lâm khẽ thúc khi thấy tôi đứng ngây như phỗng
- ưkm…hìhìhìh- tôi cười trừ chữa ngượng, cả 3 anh chàng cùng nhìn tôi cười lắc đầu
“ Ôi, cảm giác thật tuyệt”, tôi thầm nghĩ sau đó nhanh nhẹn chạy theo sau bọn họ
- Cậu có thắc mắc về người đó không – Thiên Vũ bỗng hỏi tôi
- Tất nhiên
Vậy là Thiên Vũ bắt đầu buôn chuyện kể về người đó cho tôi nghe
______________
- chị giúp em nhé – Cảnh Phong nhìn người con gái trước mặt nói
- Um… chị biết rồi
Chị ấy kéo tôi ngồi ngay ngắn vào nghế, bắt đầu lấy kéo cắt tóc tôi
- Ơ…ơ…ơ…CHị…CHỊ…chị định làm gì vậy???
- Ủa, Cảnh Phong không nói cho em biết trước khi đến đây àk???- chị ấy ngạc nhiên nhìn tôi hỏi
- Cậu ấy có nói cái gì đâu
- Cái thằng này thật là…- chị ấy khẽ mắng yêu – nó mang em đến để giúp em giống anh trai mình, không phải em muốn giúp Hoàng Nam đi học sao
Bấy giờ tôi mới vỡ òa, cũng sắp bắt đầu đi học rồi
- àk…. Vậy phiền Chị giúp em nhé – tôi cười nhìn chị
- Ok… Em tự tin chứ??/
- Dạ????
- sẽ khó khăn để làm một người khác lắm đấy
- em sẽ cố gắng đến cùng
- em và cậu ấy đều là những người vô cùng tự tin, dù không biết sau này có chuyện gì xảy ra nhưng vẫn đi đến cùng
- Thật sao ạk. em chỉ nghĩ phải giúp anh ấy thôi.
- Chúng ta bắt đầu nhé
- ok
____________
- Chị , hì, chị là gì của Cảnh Phong vậy ??? – tôi thắc mắc nãy giờ với cái câu hỏi này
- Là chị gái – Chị vừa cắt tóc, vừa trả lời tôi
- Ồ…chị chính là Bảo Trâm ???
- Đúng vậy, Bảo Trâm, Đoàn Bảo Trâm
- Tên chị đẹp quá, hihihi
- Ồ…Em cũng dẻo miệng nhỉ…
Khác với tính khí của Cảnh Phong, chị Bảo Trâm thân thiện và vui tươi hơn nhiều, cũng có thể là do chị ấy phải kinh doanh nên mới có tính cách như thế
- Chị có học cùng trường với bọn họ không???
- Chị học trên các em một khóa , em có muốn biết về ngôi trường đó không
- Tất nhiên ạ.
- ngôi trường này 10 năm về trước rất hưng thịnh, giáo viên, học sinh giỏi ưu tú rất nhiều, còn được nhà nước đặc biệt lưu ý lựa chọn nhân tài. Nhưng từ khi ông hiệu trưởng mới lên ngôi, thành tích nhà trường suy sụp, giáo viên, học sinh thi nhau chuyển trường
- Tại sao ạk???
- Ông ta chỉ nhận những học sinh nhà giàu, gần như không còn tồn tại cái thứ gọi là học bổng, nhóm I & H ( Intelligent & Handsome ) của bọn em là đóng góp cho ông ta nhiều tiền nhất nên ở trường học 4 đứa bọn em giống như những prince vậy, là những người có tiếng nói nhất, àk nếu có gặp bất cứ rắc rối gì cũng chỉ cần vung tiền là chuyện đâu lại vào đấy, nhớ nhé, Hoàng Nam rất lạnh lùng với tất cả mọi người chỉ trừ Phương Nhi và I & H , em nên chú ý cách cư xử cho giống cậu ấy một chút,
- Thật sao ạk??? em thấy anh ấy rất hiền mà
- Bởi em là đứa em gái mà cậu ấy yêu quý nhất
- Vậy sao ạk ??? … hihihi… àk, chị này, chúng ta học cùng trường vậy sau này phải nhờ chị giúp em nhiều rồi.
- Em đang tạo mối quan hệ àk…tất nhiên là chị sẽ giúp mà…hìhìhì
Chị ấy nhìn tôi cười nhẹ nhàng, hòa nhã nói
- Em không tiếc mái tóc này sao??
- Á Á Á… em không chú ý gì cả , chỉ lo ngĩ lung tung, sao chị cắt nhanh quá vậy- tôi xụ mặt nói
May mà tôi chỉ mới dưỡng tóc trong một năm nên không tiếc lắm vì ngày xưa tôi cũng giả trai quen rồi mà
- em thử nhìn xem,,,có giống không?? – Chị ấy kéo tấm gương lớn cho tôi xem
- oa… chị tài thiệt đó nha. Giống y hệt
Mái tóc xoăn nhẹ, (giống Go Mi Nam trông ” you are so handsome ” đó ) bồng nhẹ, giống như những sao Hàn vậy…Tóc màu hạt dẻ, trông vừa warm , vừa cute. Đôi lông mày đậm và rậm hơn chút. Đôi mắt cũng như đen hơn và sâu hơn nhưng vẫn toát lên sự trong sáng nơi đáy tâm hồn
- Bây giờ chúng ta sẽ phối đồ – Chị lên tiêng khi tôi đang ngơ ngẩn ngắm mình trong gương, “giống quá”, khuôn mặt của anh chợt hiện về trong tâm trí. “ không biết anh giờ thế nào rồi nhỉ ???. nhớ quá …haizzzz”.
- Nè…em mặc thử coi… nè, nè…Hoàng Ngọc… HOÀNG NGỌC
- Ơ…dạ
- Em nghĩ gì mà nhập tâm quá vậy??? – chị khó chịu hỏi tôi, nhưng lời nói vừa thoát khỏi miệng thì chị im bặt, khẽ tắng hắng 1 cái , chị nói – Em mặc thử bộ này coi
- Vâng ạk
Tôi cầm bộ đồ đi vào phòng thay. Vừa thay đồ vừa nghĩ “ chị ấy thật tâm lý, hai chị em cũng thuận nhau, nghe Thiên Vũ nói chị ấy đang ở khách sạn, chưa thuê được nhà, mời chị ấy về ở chung có được không nhỉ, có chị ấy ở chung có lẽ sẽ tiện hơn , có chuyện gì cũng có thể chia sẻ với chị ấy chứ làm sao nói với bọn con trai được” Nghĩ là làm, thay đồ xong tôi bước ra định bụng thử hỏi chị xem nhưng…. Vừa ra đã thấy tất cả đã đứng chờ bên ngoài
…cạch …cộp …cộp…
Tất cả mọi người quay đầu nhìn tôi
1s
2s
3s
- Ồ – Tất cả đều trầm trồ nhìn tôi
- Hoàng Nam, cậu về khi nào vậy – Thiên Vũ chạy lại ôm chầm lấy tôi
- Ơ…Thiên Vũ…là mình, Hoàng Ngọc mà…
Một hạt nước mắt nóng hổi rơi xuông áo tôi, cậu ấy đang … khóc
- ukm…mình biết…
Tôi cũng vòng tay ôm lấy cậu. vỗ nhẹ lên vai cậu. tôi cũng đang có cảm giác như vậy mà, “ nhớ lắm, tụi em nhớ anh lắm. nhưng sao anh lâu về quá vậy”
Nhưng … khi tôi vỗ lên vai cậu ấy, ngạc nhiên thật, mình cao lên nhiều quá, có thể ngang với Thiên Vũ
- Được rồi. bước 1 đã hoàn thành – Tùng Lâm khẽ hắng giọng nói, rồi nhìn sang Cảnh Phong và chị Bảo Trâm – Chị đúng là số 1, biến ra ai cũng được
- hì… tại con bé cũng có khuôn mặt giống Hoàng Nam nên mới dễ dàng như vậy
- CHỊ, CHỊ Ơi…- tôi gọi lớn rồi chạy lại chỗ chị
- có chuyện gì ???
- Chị…em nghe nói chị chưa tìm được nhà…chị có muốn ở lại cùng nhà với bọn em không??? – ấp a ấp úng mãi cũng thành câu
Cả bọn kinh ngạc nhìn tôi. Sau một hồi chấn tĩnh lại, chị hỏi lại tôi
- có thật không???
- vâng ạk.- tôi trả lời ngay
- Ok
- Không được, tuyệt đối không được – 3 chàng cùng không hẹn mà hét lên
- Tại sao???- tôi ngơ ngác hỏi lại
- kệ bọn chúng, chúng ta đi thu dọn đồ thôi…haha, tuyệt thật – chị nắm lấy tay tôi kéo đi ra khỏi cửa hàng
ở phía sau tôi còn nghe họ í ới với nhau
- chết thật, cậu ta mà dẫn chị ấy về chắc chúng ta chết sớm mất
- lần này cậu ta dẫn cọp về ở chung rồi
-…
-…
(lưu ý nhé…không phải chị ngèo đến nỗi không có chỗ ở mà bởi vì nhà chị ấy ở tận bên Anh…nghỉ hè lại không muốn về nhà nên thuê khách sạn ở luôn, hôm nào đi học lại ở lì ở kí túc xá mà…)
Xem tiếp: – Chương 7