1 Trắng, đó là màu sắc ập vào mắt khi nó tỉnh lại. trần nhà trắng, tường trắng, cửa sổ trắng, cả giường cũng trắng nốt. Cái quái gì thế này??? Ôm cái đầu đau nhức , nó cố nhớ ra mọi chuyện.
2 Nó mở to mắt nằm xuống, nhìn trân trân lên trần nhà, suy nghĩ về những điều mà người phụ nữ khi nãy nói. Cô gái này tên là Hoàng Y Nhã, là tiểu thư của một tập đoàn đá quý lớn nhất nhì trong nước, bằng tuổi nó, đang sống cùng với ba và người vợ thứ 2 của ông cũng chính là người phụ nữ nó vừa trò chuyện xong, cô còn có một đứa em trai cùng cha khác mẹ.
3 Vất vả đi từng bước, rốt cuộc cũng tới cánh cửa chính kia. Nó thở phào nhẹ nhõm. Chống tay lên tường đứng thở dốc một hồi, nó tự nhủ-Từ nay xin kiếu, có đánh chết cũng không đi kiểu này nữa, vừa tốn sức vừa đau hông!!! Mặc kệ có là tiểu thư quyên quý hay không, không đi kiểu này nữa, nhất quyết không đi nữa!!!Bước vào căn biệt như lâu đài kia, người nó nhìn thấy đầu tiên chính là người phụ nữ đã gặp ở bệnh viện.
4 -Rẽ trái 100m, đi thẳng 300m rồi quẹo phải. Rẽ trái 100m, đi thẳng 300m rồi quẹo phải. Cô gái mặc bộ đồng phục trường N. W nổi tiếng cả nước chỉ dành cho con cái của các bậc đại gia đang đạp xe đạp vừa lẩm nhẩm gì đó trong miệng quả thật khiến nhiều người chú ý.
5 Rengg. . . renggggg. . . . . . . . Tiếng chuông báo hiệu hết tiết làm nó tỉnh ngủ. Uể oải ngáp một cái dài rồi vươn mình đứng dậy. Rốt cuộc cũng qua tiết văn ru ngủ.
6 Chân thành cám ơn mọi người đã chiếu cố mà đọc đến chương 6. Gà đã (cố gắng)²để suy nghĩ nội dung cho chương này, hơi ngắn cho nên dù không được hay mọi người cũng cho nhận xét giúp nhé!!! À ri ga tô!! Thank you, thank you!! Cám ơn cám ơn cám ơn!!!!!!!!________________________________________________________Đối phó với người khác không nhất thiết phải dùng vũ lực mà chỉ dùng lời nói làm cho đối phương tức điên lên mới là cao chiêu.
7 Sau khi nộp xong bản kiểm điểm, trở về lớp học, từ ngoài cửa đã nghe tiếng bà cô dạy văn thao thao bất tuyệt, cả bọn học sinh đứa như bị thôi miên, đứa gục đầu xuống bàn ngủ, đứa thì làm việc riêng, chẳng biết từ lúc nào chân nó đã quẹo sang hướng khác.
8 -Chậc chậc, nhìn cái mặt cũng sáng sủa đẹp trai mà lại mắc bệnh nặng quá! Tôi khuyên anh nên báo cho người nhà sớm để còn biết mà trị kịp thời, nếu trễ thì dù cái mặt anh có đẹp đến đâu cũng không vớt vát được chút nào đâu!! Nó chép miệng rồi lắc lắc đầu tiếc rẻ nhìn hắn đang không hiểu gì hết mà ngớ ra kia.
9 Sau khi xử xong hết 12 ly kem, nhìn một đống chén đĩa trên bàn, cười đã đời, xoa xoa bụng, nhìn đồng hồ mới chỉ đến 2h, nó nghĩ thầm"Còn 1 tiếng nữa mới hết giờ, có nên quay lại trường không nhỉ?.
10 Mở cánh cửa phòng ra, ập vào mắt là một căn phòng chỉ có một màu chủ đạo là màu hồng, miệng nó giật giật. Hôm qua lúc về nhà, trong tâm trí nó chỉ toàn nghĩ phải làm sao để chấp nhận rằng nó đã thực sự biến thành người khác mà không để ý, bây giờ nó mới nhìn kĩ được căn phòng này.
11 Nó bấm volum điện thoại to hết cỡ, đủ để cả 2 người kia cùng nghe thấy, chờ đợi câu thoại tiếp theo. -Không, Vương Khanh, em không thể chia tay được, em còn rất yêu anh mà!!! Giọng Trương Mỹ Dung níu kéo.
12 Tối. . . . Nó nằm trong chăn ôm cái laptop cười hí hửng. Chùi ui, Dell Inspiron 7548 đó nha, nó đang ôm trong tay 21 triệu rưỡi đó nha, chẳng biết bằng mấy tháng làm thêm của nó nữa.
13 Hôm nay nó đến trường rất sớm, thực ra hôm nay cũng không phải ngày tốt lành gì hay trời đẹp đến nỗi làm nó có tâm trạng dậy sớm. Chả là do cái đồng hồ chết tiệt màu hồng ở ngay trên cái bàn học đặt sát giường nó kia.
14 Nghe đâu cái trường này do một người Nhật thành lập nên nên văn hóa Nhật cũng ảnh hưởng không ít, giờ học chính là một ví dụ điển hình, ở đây học từ 8h rưỡi tới 3h chiều (t/g: cái này có phải 3h chiều không mình cũng không chắc!!), sau đó là thời gian học sinh tham gia các câu lạc bộ mà mình tham gia chứ không học từ 7h tới 11h15 như.
15 -Được rồi, cậu diễn thử cho tôi một cảnh bị cướp xem nào!!! Người lên tiếng là Phan Thái Vân-hội trưởng câu lạc bộ kịch. Cô nói xong mắt nhìn vào một cậu học sinh đứng gần đó-Quang Bảo, cậu diễn với cậu ta đi!!-Vâng, hội trưởng!!Đọc đoạn đối thoại trên, có lẽ mọi người đã biết là nó đang ở đâu rồi.
16 Trong một khu vườn đầy nắng, hôm nay trời thật trong xanh như không nhiễm một hạt bụi nào, đâu đó sau bụi cây- một nơi như khuất với thế giới bên ngoài, văng vẳng vang lên tiếng thút thít thật nhỏ.
17 Ôi mẹ ơi nóng quá, nóng quá!!! Trời gì thế này, nóng dã man, trong nhà đã nóng ra ngoài cũng chẳng khá hơn tí nào, đúng là hỏng hết cả ngày chủ nhật đẹp đẽ.
18 Sau khi đi gửi xe xong, bây giờ nó và hắn đang đi bộ dọc theo khu phố. Nó đi phía sau vừa nóng vừa mệt vừa nghi ngờ, vì nãy giờ cứ đi như thế này cũng được 10p rồi, chẳng biết hắn đang có âm mưu gì nữa, nó thấp thỏm lo lắng, cầu trời cho tên đó quên đi cái vụ ở sân thượng!!-Này, rốt cuộc thì anh muốn tôi làm gì hả?? Không chịu nỗi nữa, nó lên tiếng hỏi.
19 3h30-Hà. . . hà. . . . !!!! Nó thở hồng hộc, lê từng bước mệt nhọc theo sau hắn. Có trời mới biết bây giờ nó muốn giết hắn như thế nào. May mà mình có nội công thâm hậu chứ không thì đã bại dưới tay thằng cha này lâu rồi!! Dù mệt nhọc nó vẫn đắc ý nghĩ thầm.
20 4h30Rốt cuộc nó cũng lếch được tới cổng biệt thự, không chút để ý hình tượng ngồi bệch xuống đất thở như trâu, ánh mắt căm tức nhìn về phía Lăng Hạo Thiên.