61 Hoàng Phong mím môi, không biết nên nói cái gì. Cuối cùng chỉ đành gật đầu:“Đi theo tôi!”“Thái tử…xin cẩn thận, cô ta có mang theo ám vệ. ” Trợ lí đi theo phía sau Hoàng Phong nhỏ giọng nhắc nhở.
62 “Này, cô làm cái gì đấy?” Trợ lí ngồi bên cạnh nhìn thấy liền giật mình quát một tiếng. Đây là đồ đấu giá từ thiện, phải hiểu cái giá của nó cho dù cô gái này bán nhà cũng không mua được, đã tiệt trùng qua, làm sao lại cho cô như vậy đụng vào? Cái này phải biết là dành cho tiểu thư!“Thế nào? Cần gì dữ như vậy a? Không chơi nữa!” Thiên Tuyết bị người khác lên án liền không vui, nhưng chí ích cô còn hiểu được lí lẽ, đồ này là của hắn, không phải của cô! Chỉ là cô không thích đám người này nữa, phải về với Ngạo! Hoàng Phong nhìn cô nhanh tay để lại chỗ cũ, phủi phủi áo khoát muốn đi liền mở miệng“Đi đâu? Không phải cô không biết đường ra ngoài hay sao?”Thiên Tuyết ngược lại phồng má, mất hết thiện cảm, không để ý đến hắn, thật là nhỏ nhen!“Tôi muốn tìm Ngạo, các người dẫn đường!” Thiên Tuyết đối với khoảng không kêu một tiếng, lập tức xuất hiện một cô gái xinh đẹp thanh tú đến khó tin quỳ xuống.
63 Sự thật chứng minh Lãnh Ngạo hoàn toàn không đùa với Thiên Tuyết, hắn quả nhiên giam cô lại. Hơn nữa còn giam trong một căn phòng tối đen như mực, đây vốn dĩ không phải là nơi cô muốn ở!“Phu nhân, đây là thức ăn…” Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, một cô gái mang khay thức ăn tiến vào.
64 Thiên Tuyết cũng không để ý lắm, mãi cho đến khi ám vệ kia định ra ngoài cô liền nhanh chóng ăn thức ăn vào. Cô ta làm thật sao? Chẳng phải trước đây luôn đợi sau khi cô ăn xong chuẩn bị ngủ mới lui đi? Vô Ưu dừng bước, cúi người giám sát cô ăn từng chút một sau đó mới mang đĩa bẩn đi.
65 “Này, tôi muốn gặp Ngạo!” Thiên Tuyết vừa vỗ mạnh của chính vừa hét lên, bên ngoài bọn họ phải nghe chứ a!Ngược lại, ngoài yên tĩnh vẫn là yên tĩnh. “Các người không thả tôi ra ngoài tôi sẽ cắn lưỡi chết cho các người xem đấy! Có nghe hay không? Thả ra!” Thiên Tuyết tức giận nói lời uy hiếp.
66 Trung tâm y học Frederick, bốn nóc nhà 20 tầng y khoa giống như vệ tinh vây chung quanh tòa cao ốc ở chính giữa, lấy tòa cao ốc làm trung tâm, hai bên tòa nhà có hành lang đi bộ chạy xuyên suốt, dưới đất là khuôn viên với Hoa Mộc sum suê tạo cảnh, từ dưới lên lầu một, lầu hai, lầu ba theo thứ tự là cửa hàng, phòng ăn, phố quà vặt, bãi đậu xe, phòng giặt quần áo, vườn hoa, sân chơi.
67 Hoàng Phủ Vệ rốt cuộc cũng mở miệng, cậu muốn biết lí do người đàn ông ưu tú này phải giúp cậu!“Lí do là gì? Tại sao lại giúp chúng tôi?”Lãnh Ngạo nâng mắt nhìn cậu bé trước mặt, màu sắc con ngươi thật đặc biệt! Hắn muốn làm gì sẽ cần biết cái gọi là 'lí do'? Nếu không phải Tuyết Nhi một hai đòi về nước gấp hắn sẽ vì cô làm đến phiền phức như vậy? Nhưng mà tiểu nhân nhi cũng thật ngoan, xem như hắn thưởng cho cô đi!Cảm thấy mình đã hạ bản thân thế nhưng người này vẫn cao ngạo , Hoàng Phủ Vệ chỉ cảm thấy cực kì không thoải mái! Nhưng mà người này lại là ân nhân của cậu!“Cậu có phải là em trai của Thiên tiểu thư, Thiên Tuyết?” Diệp Thành thay Lãnh Ngạo ra mặt trả lời, sợ thằng nhóc này không biết ai là Thiên tiểu thư lại càng hỏi đầy đủ.
68 Khi Thiên Tuyết tỉnh dậy chỉ có thể ngơ ngác nhìn trần nhà màu trắng, cô rất mệt, rất khát, nhưng mà không có ai ở đây cả, cô cũng không muốn kêu!Cố gắng giữ ình chút thanh tỉnh,ngồi dậy khỏi chiếc giường kingsize rộng lớn, sau đó lảo đảo ra khỏi phòng.
69 hiên Tuyết ăn uống no say liền ngủ tiếp một mạch. Khi cô tỉnh dậy đã là sáng ngày hôm sau, người giúp việc cũng nói là Lãnh Ngạo ra ngoài rồi. Càng ngày cô càng thấy mình như con heo, ăn xong lại ngủ như chết, chỉ mới thức dậy liền có thể nhắm mắt tiếp tục gặp chu công!Chỉ là hôm nay cô cảm thấy thoải mái nhiều rồi, cơ thể linh hoạt hơn, ngay cả giọng nói cũng có thể khôi phục.
70 “Dừng tay, các người cho đây là cái chợ sao?” Một giọng nam khiển trách, Lý Khang nghĩ thầm nếu để cho tổng giám đốc thấy được loại cục diện này, khẳng định tất cả mọi người phải dọn đồ cút xéo.
71 “Không phải muốn tìm tổng giám đốc ở đây sao? Đi cùng tôi, tôi cũng tiện đường. ”Hoàng Phong nghĩ nghĩ vẫn là nói ra. Cô tìm Lãnh Ngạo làm gì hắn không biết, nhưng mà chắc chắn sẽ không bất lợi cho hắn.
72 Không khí im lặng trôi qua, Lý Khang vô tội đứng qua một bên, hắn đã làm tròn phận sự. Tin chắc tổng giám đốc sẽ không gọi đến hắn. Còn cô gái này…có thể lo hậu sự đi!“Không muốn nói gì sao?” Lãnh Ngạo xoay người, đôi mắt sắc bén quét một lần trên người Thiên Tuyết.
73 “A…a…chủ tử, xin tha mạng, thuộc hạ biết tội! Thuộc hạ biết tội!” Quản gia cuối cùng không chịu nổi nữa, nằm dưới đất thều thào. Diệp Thành quay mặt ra bên kia, không muốn nhìn.
74 Thiên Tuyết ẩn ẩn buồn bực, cô cứ vẫn cảm thấy rất khó chịu! Chẳng lẽ nơi này bị ám sao? Giống như người ở đây đều không còn sống vậy!“Ngạo, em muốn ra ngoài…”Thiên Tuyết nghĩ cái gì liền nói cái đó, ở nơi này cô cảm thấy rất áp lực có được hay không? Thần kinh bị ép cho căng thẳng, cơ thể cũng không được dễ chịu.
75 Thiên Tuyết đau khổ nhìn quản gia mới này a…“Tôi có thể thay đổi nơi này một chút hay không?” Dừng một chút, sợ lại làm khó quản gia nên cô tiếp tục bổ sung: “Nếu không thì nơi này tôi cảm thấy không thoải mái, có thể là…”Quản gia chưa đợi cô nói xong liền gật đầu như giã tỏi.
76 Sau một lúc sửa chữa lại nơi ở của mình Thiên Tuyết mới gật gật đầu xem như cho qua. Khá hơn rồi đấy! Cô thật sự không dám tưởng tượng, nếu như hôm sau cô thức dậy mà lại nằm trên một nắm mồ thì thế nào? Đáng sợ a!Điện thoại đột nhiên kêu vài tiếng khiến Thiên Tuyết nhấc tay nghe“Alo.
77 Đập vào mắt hắn chính là một cô gái mặc áo đầm trắng tuyệt mỹ từ trong xe đi ra, ưu nhã đi ra ngoài bãi đậu xe, chẳng những vóc người đẹp, cả bước đi cũng giống như người mẫu, thật nghệ thuật!Đã lâu không gặp, cô khác như vậy rồi sao? Cảm giác rất cuốn hút!“Ngạc nhiên như vậy? Chắc không phải là không muốn tôi đến chứ?” Thiên Tuyết điệu bộ cực kì tự nhiên, giống như cái gì cũng chưa xảy ra cả…Chuyện đó nhất định là có hiểu lầm, thái độ hắn như vậy quả thật khiến cô có chút sốc.
78 “Em lát nữa sẽ quay về, không cần lo lắng, có được hay không?!” Thiên Tuyết đảo mắt nhanh chóng suy nghĩ cách nói sao cho thật phù hợp. Nếu không hậu quả hảo khó lường…Đầu dây bên kia im lặng một hồi, đến khi Thiên Tuyết nâng màn hình lên xem bên kia có phải đã ngắt rồi hay không Lãnh Ngạo mới lạnh nhạt lên tiếng: “Em nói xem!”“…” Nói em gái anh, không cho thì nói thẳng, vòng vòng vèo vèo như thế làm gì? Nhưng mà hắn không cho cô sẽ không đi sao? Cô thật sự nghe lời như vậy?“Ai gọi vậy?” Tư Đồ Thiển nhìn cô mang điện thoại cách xa tai khẽ thì thầm liền không nhịn được, hắn quả thật muốn biết người kia là ai, vô cùng muốn biết! Ngay cả hắn cũng không hiểu được chính mình.
79 “Tổng giám đốc, chuyện hợp đồng này chúng ta có thể thương lượng lại, giá trị của nó đã đạt mức kỉ lục rồi…” Kỷ Giản nhìn người đàn ông cao lớn trước mắt, chuyên nghiệp nói về công việc của mình.
80 “Ừ. ” Lãnh Ngạo một bộ dáng tất cả đều không có việc gì. Dù sao cũng chỉ là một dự án nho nhỏ, mất đi cũng tiếc. Chỉ là bảo bối của hắn đã lên tiếng nói không thích hắn làm sao có thể làm tiếp đây!"Anh không có gì thắc mắc sao?” Thiên Tuyết chớp chớp mắt nhìn nam nhân tuấn tú này, thật sự không biết nói thế nào.