81 “Cô đến nói với bọn họ năm phút sau chúng ta tiếp tục họp! Đến trễ thì cứ cút ra ngoài!” Lãnh Ngạo ra khỏi phòng, một tay khóa cửa, mặt khác lại cùng Kỷ Giản dặn dò.
82 Thật sự mà nói thì những thứ thiết bị tân tiến trong phòng của Lãnh Ngạo cô không hiểu biết được bao nhiêu, sau khi nghe hắn nói chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
83 “Em nghĩ ra?” Lãnh Ngạo nhướng mày nhìn cô gái nhỏ da mềm mặt mỏng trước mắt. Hắn có phải hay không đã nhìn lầm cô? Tiểu thiên tài?“Không có, em cũng không phải nhạc sĩ…” Huống hồ ngay cả một chút quy tắc về âm nhạc cô cũng cơ bản không biết.
84 Sau khi cuộc thi kết thúc, chỉ chọn được ba người, Lãnh Ngạo cũng không nói gì, xoay người đi mất. Còn Thiên Tuyết ngơ ngác nhìn tới nhìn lui sau đó tránh ánh mắt của mọi người, tìm một góc khuất nói chuyện với Diêu Quân Hàn.
85 “Chủ tử, phu nhân, các ngài đã về!” Một loạt dài người hầu trong biệt thự nhìn đôi nam nữ đang tiến vào đồng loạt cúi đầu, cung kính hô. “Chào mọi người!” Thiên Tuyết vui vẻ đáp trả, hướng trong nhà chạy đến.
86 “Muốn gặp mặt Lãnh tổng cũng thật là quá khó đi!” Hoàng Phong nhìn Lãnh Ngạo từ từ bước xuống trào phúng châm chọc. Muốn nhìn hắn một chút cũng phải đủ thứ này nọ.
87 “Ngài thật sự nghĩ vậy sao?” Y Đằng Tư Ngọc cười híp mắt lôi kéo cánh tay Thiên Tuyết, hồi hộp hỏi. Sau đó chưa kịp để Thiên Tuyết trả lời liền vui vẻ nói tiếp, “Như vậy thuộc hạ có một thỉnh cầu, có thể hay không?” “Thỉnh cầu? Chuyện gì vậy?” Thiên Tuyết nghi hoặc, này đúng thật là có chuyện mới tìm cô a!“Chính là Diệp Thành nha, thuộc hạ muốn xin chủ tử cho anh ấy quyền tham gia thi đấu trong Ám Dạ!” Y Đằng Tư Ngọc rầu rĩ nói.
88 Thiên Tuyết ngồi trên xích đu thở dài thườn thượt, này cô đã hứa rồi! Không thực hiện được thì không có nghĩa khí cho lắm! Huống hồ vẻ mặt của cô lúc kia…Lật lọng nhất định sẽ bị chê cười nha!“Lãnh Ngạo….
89 “Tuyết Tuyết, cái này quá mắc rồi…Không cần thiết phải như thế!” Nhữ Giao hốt hoảng kéo kéo tay áo Thiên tuyết, hi vọng cô ngừng lại. Chỉ một bức tranh mà giá bán đã hơn ba tỉ rồi! Còn tăng nữa khẳng định lỗ.
90 “Tiên sinh, tìm người sao?” Trong đoàn người ra ra vào vào quán “Kỷ niên Hoàng Vũ” một nhóm đàn ông cao to gấp gáp bước vào, giống như là tìm cái gì đó.
91 “Anh không vui sao?” Thiên Tuyết nghi hoặc níu kéo tay áo Lãnh Ngạo, đáng thương hề hề hỏi. Đương nhiên, cô cho rằng hắn như vậy là do cô. Cảm giác cực kì áy náy.
92 “Ngạo, thật ra có một vấn đề. Anh nhất định phải trung thực trả lời nha!” Thiên Tuyết nâng Lacy lên, hôn vài cái, sau đó bỏ vào miệng nó một khối điểm tâm ngọt, quay qua nhìn Lãnh Ngạo đang nghiêm túc làm việc hỏi.
93 Rời khỏi môi Thiên Tuyết, Lãnh Ngạo vùi đầu vào mái tóc mượt mà của cô, tham lam hít lấy, hắn dịu dàng hôn lên gáy cô, hôn lên cổ cô, cuối cùng vùi mặt thật sâu vào bầu ngực căng tràn của cô, há miệng ngậm lấy điểm hồng hào mà hắn vẫn hằng ao ước.
94 Lãnh Ngạo bất đắc dĩ nhìn cô gái cứng đầu trước mắt. Tiểu nha đầu thật sự rất vô lí. Hắn không ăn được thịt đã đành, ngay cả hương thơm cũng không cho hắn ngửi!! Đừng nằm mơ! Hắn tuyệt đối không chịu lỗ…Nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thấy mình sai, Lãnh Ngạo dứt khoát để cho Thiên Tuyết tự bình tĩnh suy nghĩ một lát.
95 “Đi đâu?”Vừa quay lưng định bước lên máy bay liền nghe một giọng nói lạnh lẽo đến cực điểm vang lên. Thiên Tuyết quả thật không bước đi được nữa. Không phải là cô sợ! Chỉ là…có một số chuyện…Cô nghĩ nghe hắn nói một chút cũng không có gì.
96 Thiên Tuyết hít mũi một cái, suy nghĩ một chút, liếc mắt nhìn hắn: "Chuyện này không thể bỏ qua như vậy. Mới vừa rồi anh đánh em thì sao, rất khí thế, đây chính là bạo lực, về sau tạo thành thói quen thì phải làm sao? Em cũng không đánh lại anh, chẳng phải là chờ bị đá thật thê thảm?” Có chết cô cũng sẽ không bỏ qua chuyện này, nhất định! Không thể mất mặt như vậy, dù sao cũng phải vớt lại chút tự tôn cuối cùng.
97 Nhìn quanh căn phòng này một chút, cô liền nhận ra. Đây là văn phòng của cầm thú! Ít ra theo hắn lâu ngày cô cũng có chút kinh nghiệm. Bây giờ tỉnh lại cho dù là ở đâu cũng không cảm thấy xa lạ!Làm vài động tác khiến mình tỉnh táo lại, Thiên Tuyết đứng lên mở cửa đi tìm chút thức uống.
98 Thiên Tuyết chậm trễ rề rà không đồng ý. Cô muốn đi dạo, nếu như theo hắn trở về thì đi dạo cái gì nữa chứ? Chỉ tới có mấy lần, cô còn chưa nhìn rõ cái khối nhà này thần bí thế nào!!Thiên Tuyết há miệng muốn nói gì đó lại bị Lãnh Ngạo nắm lấy cổ áo kéo cô đi.
99 Lúc nãy bảo cô ăn không chịu, bây giờ lại luôn miệng đòi ăn. Xong hết liền lăn qua lăn lại sau đó ngủ mất. Lãnh Ngạo lắc đầu một cái, cười cười. Cũng đến lúc hắn thật sự phải bắt tay vào công việc! Dự án “Earth” thật sự đã thất bại.
100 “Hạo Lăng đúng không? Sao em lại thích tên họ Lãnh như vậy? Nếu gặp được anh ta thì em sẽ làm gì?” Thiên Tuyết chớp chớp mắt, tạo một vẻ mặt thân thiện ân cần hỏi.