941 Ngày 1 tháng 1 năm 1995 khi mặt trời soi rọi khắp mọi nơi, trong một phòng sang trọng của khách sạn Tokyo, trên chiếc giường rộng rãi đủ để chứa mấy người, Asohon Kagetsu và Vũ Điền Quang Ly như hai chú mèo con đáng yêu mỗi người mỗi bên rúc vào người Phương Minh Viễn.
942 Ở đây tập trung hơn một trăm cửa hàng bán đồ lưu niệm, có rất nhiều phong cảnh độc đáo khác biệt so với các ngôi chùa khác của Nhật Bản. Nhộn nhịp người qua lại và đủ các loại hàng hóa, những người đến đây thì đúng gọi là nhất cử lưỡng tiện, vừa có thể đi ngắm quang cảnh chùa chiền vừa có thể mua sắm.
943 Mấy người Yamashita rời đi với nét mặt mơ hồ khó hiểu. Tuy cuộc phỏng vấn xét từ tổng thể thì rất thành công nhưng để có được chữ ký của Phương Minh Viễn thì thật vẫn là đạt được không ít lợi ích thực tế, thậm chí mọi người vẫn còn nhớ rất rõ, không thể quên được, thế nhưng câu nói sau cùng của Phương Minh Viễn lại như một tầng mây đen u ám che phủ trong lòng họ.
944 -Linh cảm của “Nguy cơ sinh hóa” cũng như vậy sao? Yamashita cố ý làm ra dáng vẻ vẫn chưa hoàn hồn. -Đó là một cơn ác mộng đáng sợ lắm sao? Thật là ngẫm nghĩ một chút thôi cũng làm người ta có cảm giác nổi da gà! Những người có mặt lúc đó đều không nhịn được mà cười ồ lên.
945 Chính phủ Nhật Bản cho đến lúc này mới ý thức được sự việc hình như đã hơi mất kiểm soát. Bọn họ không hề ý thức được rằng trước đây cũng có khối người đã tuyên truyền về chuyện ngày tận thế nhưng bọn họ lại không hề nổi tiếng và có sức ảnh hưởng như Phương Minh Viễn và cũng không thể có cơ hội nói trên truyền hình như hắn nên tất nhiên là không thể gây ra được một cơn chấn động như vậy.
946 Mười giờ sáng ngày 18 tháng 1 năm 1995, trong phòng họp của tạp chí “Nguyệt san thiếu niên” tập trung hàng trăm ký giả truyền thông, khiến phòng họp rộng chừng hơn hai trăm mét vuông chật như nêm cối.
947 Các phóng viên trong phòng hội nghị lúc này đều hết sức kinh ngạc! Có thể đến tham gia buổi họp báo này có thể nói toàn là những nhà báo lão làng, thậm chí còn là con át chủ bài nữa.
948 Trong tứ hợp viện ở Bắc Kinh, Phương Minh Viễn đã ăn xong bữa tối đang cắn đầu bút, ngẩn người nhìn những bài thi trước mặt, sắp phải thi cuối kỳ rồi, cuối kỳ nghỉ đông lại là kỳ thi đại học nữa, hắn cũng không dám sơ suất.
949 Hơn nữa càng đáng ghét hơn là rõ ràng lời hứa hươu hứa vượn của hắn đã khơi dậy sự phẫn nộ trên diện rộng của người Nhật, không ngờ hắn không biết kiềm chế, ngược lại còn phát biểu những lời nhảm nhí đó nữa, khiến cho cục diện hiện nay trở nên hỗn loạn.
950 Cuối cùng, chủ tịch Trung Sơn Hùng quyết định trước khi làm sáng tỏ mọi chuyện, cũng là trướcngày một tháng hai, không được nhắc lại chuyện này! Xem như tạm thời đem việc này gác sang một bên.
951 - Đồng chí Phương, không thể nói lung tung được. Thủ tướng năm đó cũng đã nói qua 'Ngoại giao không có việc nhỏ'! Khâu Minh Lễ lạnh lùng nói. Phương Minh Viễn biết rõ, thủ tướng rất được người dân lúc ấy yêu mến, ban đầu đúng thật là có nói "Ngoại giao không có việc nhỏ", cũng đã cảnh cáo những nhân viên chính phủ làm công tác đối ngoại kia.
952 Với chút xấu hổ và bối rối, Tả Hữu Chi Môn và Khâu Minh Lễ cùng với người phụ nữ là nhân viên bộ ngoại giao từ bên trong vội vã đi ra. - Rầm! Cùng với tiếng động ấy, cổng chính của Tứ Hợp viện đóng chặt lại.
953 Nếu như lúc này có ai đủ khả năng nhìn lên bầu trời thành phố Kobe, người đó hẳn sẽ kinh hãi, vốn dĩ đèn đuốc sáng sủa khắp nơi, bây giờ phần lớn đều chìm vào bóng tối, chỉ có thể nương theo những đốm sáng lờ mờ mà nhìn, nhà cửa trên mặt đất đang không ngừng sụp đổ trong tiếng động ầm ầm.
954 Sài Yên nghĩ lại kỳ tích quật khởi của Phương Minh Viễn, cùng với các gia đình Sài, Mai, Lư liên kết sau đó thu được lợi nhuận rất lớn. Sài Yên tất nhiên muốn đứng về phía Phương Minh Viễn.
955 Những người có mặt đều đờ đẫn. Chỉ vào một khắc trước thôi mọi người còn đang suy nghĩ xem nên xử lý Phương Minh Viễn thế nào với cái tội danh làm mất đoàn kết tình hữu ngị Hoa-Nhật.
956 Mặt trời từ từ mọc lên, tỏa ánh sáng chiếu rọi muôn loài, vạn vật bừng bừng sức sống sau một đêm dài, người dân Nhật Bản cũng theo đó vội vàng rời khỏi giường chuẩn bị cho một ngày mới.
957 Khi ánh mặt trời ngày mới tỏa sáng trên đất Kobe, mảnh đất ngày hôm qua vẫn còn phồn hoa sầm uất giờ đây đã biến thành nơi giống như địa ngục, khắp nơi đều là những cột khói dày đặc bay thẳng lên không ngừng, đâu đâu cũng thấy được những con người đáng thương bi thảm.
958 Đứng bên ngoài xe Bando Jiro chính là Yamashita, con át chủ bài của đài truyền hình Tokyo! Cô và các thành viên của tổ sản xuất phim của đài truyền hình Tokyo một hàng mười hai người ngồi máy bay trực thăng của đội tự vệ bay tới khu bị nạn Kobe.
959 Ngày 24 tháng 1 năm 1995, toàn Nhật Bản ngập tràn trong đau thương. Nhưng đây cũng là một ngày sự phẫn nộ tuôn trào! Cùng với ánh mặt trời tỏa sáng, đội tự vệ cùng với đội cứu nạn quanh Kobe đều xuất phát đến khu bị nạn, các hãng truyền thông lớn cũng đi, toàn bộ tình cảnh lúc này mới thật sự rõ ràng bày ra trước mắt.
960 Nhìn cảnh tượng thê thảm ở Kobe, rất nhiều người Nhật Bản lo lắng và thương cảm, trong lòng họ cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhật Bản mấy chục năm lại có một lần động đất như chu kỳ.