981 Sau buổi hội nghị tuyên bố thì cũng đã gần trưa, các vị đại biểu của công ty cũng tự nhiên sẽ lên đường tới nhà hàng ăn trưa. Xét cho cùng thì có khá nhiều lãnh đạo doanh nghiệp nhà nước, hơn nữa bữa ăn là một việc rất quan trong, nhưng cũng là một cơ hội giao lưu kinh nghiệm hiếm có.
982 Sau bữa cơm, mấy vị lãnh đạo và Chủ tịch liền tụ tập ở phòng hội nghị của nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây, Mai Nguyên Trạch vốn cũng không có tư cách được vào, bị Dương Quân Nghĩa đuổi ra ngoài, việc đó cũng không có ai dị nghị.
983 Lúc ba giờ chiều, hội nghị đầu tiên kết thúc không có kết quả. Đám người Dương Quân Nghĩa, Quan Hưng Nghiệp, Mã Vĩnh Phúc, đều khởi hành trở về Phụng Nguyên, việc bọn họ tham dự hội nghị, càng nhiều ý nghĩa chứng tỏ thái độ ủng hộ của chính phủ tỉnh Tần Tây đối với Phương gia, nếu đã đạt được mục đích, tất nhiên cũng sẽ không ngồi ngây ra đó, chỉ có Triệu Tự An ở lại.
984 Không để mẹ con Phương Minh Viễn chờ lâu Phương Thắng liền mang theo Thời Văn Sinh, Tô Ái Quân trở về. - Em chuẩn bị một chút nhé, đêm nay Giám đốc Tô và tiểu Thời sẽ ở lại đây ! Phương Thắng cao hứng mà mãnh liệt nói: - Tối nay ba chúng ta không say không về! Hôm nay là một ngày hãnh diện nhất từ nhỏ đến lớn của Phương Thắng.
985 Người trung niên gõ cửa ấy dĩ nhiên chính là Ngụy Bá Đạt, thư ký của Lưu Trì. Y lúc này lại càng hoảng sợ! Ngụy Bá Đạt nghĩ, Phương gia hiện giờ nhà to nghiệp lớn, gia sản bạc triệu, hơn nữa còn có mười mấy ngôi nhà, chắc chắn sẽ thuê người giúp việc làm những việc lặt vặt trong nhà.
986 Khi Phương Minh Viễn và Bạch Bình về nhà, đã là 10 giờ tối. Thị trấn Hải Trang cũng không lớn lắm, mặc dù so với kiếp trước của Phương Minh Viễn, thì thị trấn này đã lớn hơn gấp đôi, nhưng từ đầu này của thị trấn đi tới đầu kia, bất quá là 2Km.
987 - Đúng vậy, Chu tổng nói không sai, chỗ chúng tôi cũng thế, mọi người rất nghèo, nếu như từ Quách tổng bọn họ mua vật liệu thép, chẳng những tốn thời gian dài, phí vận chuyển cao, ngay cả xe cũng rất khó tìm nữa.
988 Những xí nghiệp này đa số đều nằm ở khu vực đất liền, điều kiện vận chuyển không thuận tiện, khó có thể cùng các xí nghiệp Kinh Cương, Lâm Hải cạnh tranh, dù là được Phương gia chuyển quyền, trong thời giản ngắn cũng chắc chắn việc đáp ứng nhu cầu thị trường trong nước là chính, so với mục tiêu của Phương gia căn bản là không xung đột gì, cho dù là sau này sản lượng tăng cao, phần dư cũng là có hạn, dứt khoát không đụng đến thị trường quốc tế, chỉ tập trung thị trường trong nước.
989 - Như vậy, chúng tôi tạm thời đưa ra vài điều kiện, nội dung cụ thể còn có thể bàn bạc lại, nhưng nguyên tắc cơ bản thì không thay đổi! Phương Thắng nhìn khắp tám người ngồi đó nói.
990 Tô Ái Quân lòng buồn rầu quay trở lại đường về Phụng Nguyên, câu hỏi của anh ta, Phương Minh Viễn căn bản là không trả lời. Đáp án kỳ thực rất đơn giản, ai cũng hiểu, nhưng lại không thể thay đổi.
991 Mấy người cười cười nói nói một chút, xe đã tới cửa đại học Thân Hoa rồi. Đại học Thân Hoa trực thuộc Trung Ương, được bộ Giáo dục cùng Thượng Hải xây dựng nên là một đại học trọng điểm cả nước, đứng đầu cả nước trong 12 viện nổi tiếng.
992 Hơn nữa quản lý tài nguyên nhân lực là một ngành học mới trong nước, ban đầu xã hội còn rất khó tán thành, đối với những sinh viên tốt nghiệp ngành này nhiều doanh nghiệp nhà nước đều coi thường chẳng thèm để ý tới, nhưng tập đoàn Carrefour hiện nay lại có hai ngành, không ngờ có một ngành là quản lý tài nguyên nhân lực, điều này khiến lãnh đạo khoa vô cùng phấn chấn, cho rằng tập đoàn Carrefour và nước ngoài giao lưu mật thiết, nhận thức được tầm quan trọng của quản lý tài nguyên nhân lực, nếu có thể có mối quan hệ tốt với tập đoàn Carrefour, có lẽ sau này có thể thông qua tập đoàn mà mở rộng tầm ảnh hưởng.
993 -Cậu muốn làm gì? Tuân Ngân Hải lúc này nói bắn nước miếng lại nhìn thấy Trần Trung ở trong góc, nhìn mặt hắn không chút thay đổi đang đi tới, trong lòng không tự chủ được liền cảm thấy sợ, vừa lùi sau một chút, vừa cố mạnh mồm nói: - Cậu muốn làm gì? Tôi ở đại học Thân Hoa làm.
994 -Giảng viên Dương, Chủ nhiệm Mai! Tuân Ngân Hải nhìn thấy hai người bước vào cửa liền nhảy tới, chỉ vào Phương Minh Viễn nói: - Đây là sinh viên mới khoa của mọi người đúng không? Trong mắt không có lãnh đạo, không có kỷ luật, còn ngang nhiên động thủ đánh người! Các thầy cô nhìn xem, bọn chúng đánh Tiểu Triệu ra bộ dạng gì kìa? Đây mà là sinh viên à? Rõ ràng là lưu manh, là du côn, là phần tử bất hảo mà! Sinh viên như vậy ai cho phép được vào trường thế? Tôi muốn khoa các vị ngay lập tức đuổi bọn chúng ngay! Khai trừ khỏi trường! Dương Vĩnh Xương và Mai Đình Đình hơi nhíu mày, Tuân Ngân Hải này nói chuyện thật bừa bãi quá đi! Tuy thế bọn họ cũng biết, Tuân Ngân Hải ở trong trường có người quen, anh rể y dù sao cũng là phó hiệu trưởng, người bình thường cũng phải nể y ba phần! Thành ra khiến y lại càng huênh hoang hơn.
995 Lúc này Park Gyeong Won đang đi dạo ở trong khuôn viên trường đại học Thân Hoa ngắm nhìn phong cảnh trong trường và dòng người đang tấp nập. Tất nhiên y không biết vì quyết định của y mà Tuân Ngân Hải bây giờ đang như là gà trên thớt.
996 Cuộc nói chuyện riêng của Phương Minh Viễn và Thành Nghi chỉ duy nhất nhấn mạnh một điểm đó chính là không cần làm ầm ĩ, nhưng nhất định phải đòi được lẽ phải! Sở dĩ có thái độ như vậy, là do Phương Minh Viễn cũng có suy nghĩ của chính mình.
997 - Rẽ trái! - Rẽ phải! - Đi thẳng!. . . . . . Sân thể dục đại học cộng tế Hoa Đông không hề có mái che, một đội tân sinh mặc quân phục màu lục nghe huấn luyện viên chỉ huy, đang tiến hành nhập học huấn luyện quân sự.
998 Trong phòng hội nghị chính của tập đoàn Carrefour, Phương Minh Viễn chán nản tiếp đón đoàn người Lý Hoan Thành. - Giám đốc Lý, thật sự xin lỗi, tôi là tân sinh viên mới nhập trường, hiển nhiên là phải tuân thủ quy định của nhà trường, đã để các vị phải chờ lâu! Thời gian cấp bách, tôi cũng chưa kịp tắm rửa và thay y phục, thật sự là có chút thất lễ, mong giám đốc Lý bỏ quá cho.
999 Lý Hoan Thành lén lau mồ hôi, đừng xem Phương Minh Viễn chỉ là một học sinh, nét mặt trầm tĩnh này, thật đúng là có mấy phần uy nghiêm, nó khiến anh ta có cảm giác như đang đi thăm lãnh đạo cấp trên.
1000 Lưu Dũng không thèm đếm xỉa đến, cũng không tin, chỉ cần mình có lý, đại học kinh tế cộng đồng Hoa Đông có thể làm gì được cậu ta? Cùng lắm thì không học ở đây nữa, có Phương Minh Viễn, nước ngoài có nhiều trường học như vậy, làm sao lại không có nơi nào nhận cậu ta? Hai ngày trước ở đại học Thân Hoa là như vậy, bây giờ đại học kinh tế cộng đồng Hoa Đông lại là như thế này, các trường đại học hiện nay sao lại đều thành ra như thế này! Đây mà là nơi giáo dục con người sao? Giáo viên như vậy có tư cách giáo dục người khác sao? Lưu Thiệu hơi sầm mặt nói: - Lưu Dũng, tôi biết trong lòng em không được vui! Nhưng mà những lời như vậy cũng không phải là những lời mà học sinh như em nên nói! Được rồi, chuyện này để tôi điều tra kỹ lưỡng, nếu đúng như lời em nói, vậy tôi sẽ truy cứu trách nhiệm của năm sinh viên kia, sẽ có lời giải thích hợp lý với em! Em trước tiên cứ tiếp tục tập luyện quân sự đi! Lưu Dũng tức giận nhìn chằm chằm Lý Nghĩa Long đang đứng bên cạnh mồ hôi đã đầm đìa đầy mặt, chà chà chân, xoay người đi ra cửa! -Lưu viện trưởng, anh xem xem, anh thấy đó, còn ra thể thống gì nữa! Lý Nghĩa Long chỉ về phía cánh cửa chính đã đóng, nói với vẻ bất mãn.