Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Trùm Tài Nguyên Chương 101 + 102: Phó Giám Đốc Đài Truyền Hình Hoa Hạ Cầu Kiến

Chương trước: Chương 100: Được Xác Định



- Rẽ trái!

- Rẽ phải!

- Đi thẳng!

... . . .

Sân thể dục đại học cộng tế Hoa Đông không hề có mái che, một đội tân sinh mặc quân phục màu lục nghe huấn luyện viên chỉ huy, đang tiến hành nhập học huấn luyện quân sự. Tuy rằng tháng chín ở Thượng Hải, ánh mặt trời không gay gắt, nhưng cả ngày ở đây không có mái che, lần lượt tập đi tập lại huấn luyện đội ngũ buồn tẻ, cũng thực sự chẳng thú vị mấy. Nhóm học sinh đó đến từ bốn phương tám hướng trên cả nước, tố chất cơ thể có thể nói là so le không đồng đều, lúc này mới huấn luyện được hai ngày nhưng có người đã không chống đỡ được.

Phương Minh Viễn ngồi cách sân thể dục khoảng hai ba mươi mét dưới bóng cây, buồn chán nhìn thao luyện trên sân thể dục. Kiếp trước đã sớm trải qua, kiếp này lại có Trần Trung đốc thúc hắn, đối với môn học trẻ con này sớm hắn đã không có hứng thú, nếu thật sự muốn thể nghiệm cuộc sống quân đội, chi bằng kì nghỉ đông và nghỉ hè tự mình gia nhập quân ngũ tôi luyện bản thân còn hơn. Cho nên khi vào trường Phương Minh Viễn tìm lấy một cái cớ để không phải học quân sự. Tuy nhiên Lưu Dũng vốn không có dũng khí, nên bị Phương Minh Viễn một cước đá hắn vào đội ngũ tập quân sự, giờ đang phải ở ngoài sân thể dục chịu “tra tấn” của huấn luyện viên.

Đại học Thân Hoa bên kia chắc cũng đang tiến hành tập quân sự, về phần Triệu Nhã và Phùng Thiện có phải tham gia hay không hắn không quan tâm. Hắn tin tưởng trải qua phong ba vừa rồi, các lãnh đạo trường sẽ nhận thức mới rõ ràng thân phận của Triệu Nhã và Phùng Thiện. Nếu hai người có lời đề xuất, nhất định sẽ không ai bác bỏ.

Ký túc xá của Phương Minh Viễn và Lưu Dũng ở đại học cộng tế Hoa Đông ở tầng lưu học sinh, mỗi người ở trong một phòng đơn có một phòng vệ sinh riêng. Trong phòng ước chừng khoảng ba mươi mét vuông, đầy đủ tất cả các tiện nghi. So với các lưu học sinh trong trường kia chắc chắn vẫn còn được yên ổn. Về phần thức ăn, nhà trường cấp cho bọn hắn mỗi người một tấm thẻ, có thể đến nhà ăn của lưu học sinh và giáo viên dùng cơm, như vậy, thì những bữa cơm “tuyệt không thể tả” của sinh viên trong những lời đồn kia, bọn hắn không cần phải đi thể nghiệm nữa rồi.

Ngoài bãi kia có mấy công trường xây dựng, hắn giao cho trụ sở tập đoàn Carrefour đi thám thính tin tức, nếu người ta có ý muốn chuyển nhượng, hắn không ngại thêm chút tiền mua lại ngay, sau này làm văn phòng đại diện cho những sản nghiệp nhà họ Phương ở Thượng Hải, như thế cũng là mát mày mát mặt. Tuy nhiên những chuyện như thế, không phải ngày một ngày hai mà có kết quả ngay, hắn cũng đành chờ vậy thôi.

Nhà máy chế tạo đường ray siêu dài cuối cùng lại ở cách vùng núi Phụng Nguyên vài dặm, nhà máy sắt thép không xây dựng ở tỉnh Tần Tây, chỉ sợ khiến không ít lãnh đạo tỉnh này không vừa lòng, nhà máy chế tạo đường ray nếu lại đặt ở nơi khác, không chừng sẽ có lãnh đạo tới tìm Phương gia nói chuyện rồi. Phương Minh Viễn tính toán một chút, dù sao sau vài năm khai thác, Tây bộ phát triển, xây dựng ở Phụng Nguyên thật ra cũng không ảnh hưởng gì, đơn giản là cho Triệu Tự An chút sĩ diện, vui vẻ mà ở lại Ly Sơn.

Kỳ thực, nếu không phải Lý Đông Tinh được thăng chức, Lưu Trì sẽ lên nắm quyền, hắn không muốn dâng cho Lưu Trì thêm chiến tích, nếu không đặt nhà máy đó ở Bình Xuyên là phù hợp nhất.

-Ha ha, cậu là Phương Minh Viễn hả? Cậu ngồi đây làm gì? Không đi tập quân sự à?

Có tiếng người vui vẻ kêu lên cách đó không xa.

Phương Minh Viễn theo tiếng kêu quay đầu lại, là một thiếu nữ mặc váy màu sắc, đứng ở bên này vẫy vẫy tay nói. Phương Minh Viễn nhìn thấy quen quen, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, lúc tới trường báo danh cũng có gặp qua, nghe nói là cán sự tuyên truyền hội sinh viên, năm nay là sinh viên năm thứ hai, hình như tên là Lưu Vũ Yến.

-Chị Lưu, đây là . . .

Phương Minh Viễn vỗ vỗ quần đứng dậy.

-Quả nhiên là cậu rồi! Tôi cũng nghĩ là cậu mà!

Lưu Vũ Yến nhiệt tình nói:

- Bọn tôi vừa mới tan học, sao chưa về ký túc xá thay quần áo, để chuẩn bị ra ăn cơm!

-Thay quần áo?

Phương Minh Viễn nghĩ thầm, nữ sinh này thật đúng là phiền toái, đi học nửa buổi lại còn phải đi về sao? Tuy nhiên bên ngoài hắn vẫn không biểu hiện thái độ gì cả.

-Ôi cậu còn chưa trả lời, sao cậu không tham gia quân sự à?

Lưu Vũ Yến tò mò hỏi:

- Trông bộ dạng cậu cũng không giống như bị ốm hả?

-Chị Lưu, nào có ai như thế, mới khai giảng đã mong người ta vào bệnh viện sao?

Phương Minh Viễn có chút dở khóc dở cười nói.

-Nhưng nếu không bị bệnh thì cậu nói đi làm sao mà không tham gia tập quân sự?

Lưu Vũ Yến nói:

- Trường yêu cầu tất cả sinh viên mới nhập trường đều phải tham gia tập quân sự, không tham gia sẽ không có đủ tư cách đạt học bổng của trường!

Phương Minh Viễn khóe miệng nhếch lên, nghĩ bụng, nếu cô quyên tặng cho trường học hai triệu năm trăm ngàn tệ thì trường cũng sẽ không quản chuyện cô tham gia tập quân sự hay không đâu. Về phần học bổng, e rằng trường học cũng chẳng cần phải suy nghĩ làm gì.

Lưu Vũ Yến cứ như thế đứng ở bên sân thể dục cùng Phương Minh Viễn nói chuyện phiếm, làm cán sự trong hội sinh viên, cô biết về Phương Minh Viễn nhiều hơn so với sinh viên bình thường. Cô biết, Phương Minh Viễn ở ký túc xá dành cho lưu học sinh, đãi ngộ không hề thấp, phải biết rằng ở ký túc xá lưu học sinh người nhiều phòng ít, nhiều lưu học sinh phải ở hai người một phòng. Hắn thì được ở một phòng ba mươi mét vuông, khẳng định là phải có lai lịch thế nào đó! Còn so với mình, mười mét vuông ở chen chúc đến tám người, không thể nói hết được so với hắn quả là quá bất công.

-reng reng reng . . .

Bên hông Phương Minh Viễn có tiếng liên tục reo to. Phương Minh Viễn xoay tay qua bên hông rút ra một cái máy, nhìn lướt qua, lại nhét bên hông nói

- Chị lưu, em có việc gấp, xin lỗi em phải đi trước đây!

Nhìn bóng dáng Phương Minh Viễn, Lưu Vũ Yến trong lòng thấy ngạc nhiên, phải biết một điều rằng, hiện tại một chiếc máy như thế trị giá không ít tiền, hơn nữa phí sử dụng của nó đừng nói là sinh viên mà rất nhiều người đã đi làm cũng tiếc, hắn vừa mới nhập học, vô thanh vô tức mà có một chiếc. Kỳ thực nếu cô biết, Phương Minh Viễn vì không muốn cầm một chiếc điện thoại di động to như cục gạch mà đổi sang chiếc máy này, chỉ sợ cô còn ngạc nhiên hơn nữa kìa.

Phương Minh Viễn đi hai ba bước là về tới ký túc xá, cầm lấy điện thoại quay trở về —— điện báo từ văn phòng trụ sở Carrefour, khẳng định có việc gì rất quan trọng, nếu không chắc chắn là không muốn quấy rầy mình.

-Minh Viễn, không quấy rầy cậu chứ?

Lâm Dung ở đầu điện thoại bên kia dịu dàng nói:

- Đài truyền hình Hoa Hạ cử người tới, mới đến chỗ chúng ta, một vị phó giám đốc Đài truyền hình cùng đi với đội của họ nữa, nếu tôi không nhớ nhầm thì tên là Lý Hoan Thành. Tôi đã sắp xếp chỗ ăn ở cho bọn họ, cậu xem xem khi nào rảnh thì để họ gặp mặt!

Lý Hoan Thành? Khoé miệng Phương Minh Viễn hơi nhếch lên, hiện ra một nụ cười. Đây cũng coi như bạn cũ của họ rồi, nghiệp vụ của công ty quảng cáo Tam Giang, nhiều khi cũng là thông qua y để liên hệ với đài truyền hình Hoa Hạ. Nghe nói, y khá thân với một người họ Sài, hai người lúc trước đã từng là bạn học trong trường Đảng, nên thời gian đầu vẫn khá chiếu cố công ty quảng cáo Tam Giang. Còn đến sau này, công ty quảng cáo Tam Giang thông qua quảng cáo công ích và quảng cáo của film Lucky mở rộng thị trường. Trong vài năm đã nổi lên thành công ty quảng cáo lớn nhất ở Bắc Kinh và khu vực Bắc Hoa Hạ, bây giờ có hay không có sự chiếu cố của y cũng chẳng ảnh hưởng gì đến đại cục nữa rồi.

Lần này, đài truyền hình Hoa Hạ cử y đến trước, xem ra là đã nhìn trúng ý tưởng của hắn đưa ra thông qua công ty quảng cáo Tam Giang rồi.

- Dung Dung, cô nói với họ, tôi bây giờ đang học quân sự ở trường. Theo quy định của trường, nhà trường nghiêm cấm hành động ra ngoài. Một khi phát hiện thì chắc chắn sẽ trừng phạt nghiêm. Cho nên, bảo họ đợi đi.

Phương Minh Viễn khẽ mỉm cười nói:

- Đôi khi lạnh lùng với bọn họ hiệu quả sẽ tốt hơn.

Lâm Dung ở đầu dây bên này không nhịn nổi cười, cô biết thừa Phương Minh Viễn xưa nay chưa từng tham gia huấn luyện quân sự gì cả, những quy định của đại học quản lý và kinh tế Hoa Đông cũng không thể quản được cậu ta, nhưng, có điều bây giờ lấy cái đó ra làm lý do đúng là không còn lý do gì thích hợp hơn được nữa.

- Được rồi, tôi hiểu rồi, thế thì tôi cho bọn họ ăn uống no say mấy ngày. Mài rũa nhuệ khí của bọn họ trước.

Lâm Dung gác máy.

Lý Hoan Thành, phó giám đốc đài truyền hình Hoa Hạ, tuy không thể nói là dưới một người, trên vạn người, nhưng cũng có thể coi là dưới mấy người, trên nhiều người khác. Trong tình huống thông thường, ra mặt bàn công việc tất nhiên là không cần anh ta đích thân xuất mã rồi, nhưng lần này, Lý Hoan Thành lại chủ động nhận trách nhiệm đến Thượng Hải gấp, bàn bạc trực tiếp với Phương Minh Viễn.

Nguyên nhân không có gì khác, chỉ là vì hồi cuối tháng công ty quảng cáo Tam Giang đã giao riêng cho ông ta một bản kế hoạch. Một bản kế hoạch rất hoàn chỉnh về đề tài làm thế nào để đài truyền hình Hoa Hạ mở rộng sức ảnh hưởng với thị trường quảng cáo truyền hình trong nước. Từ đó xác định vị trí hàng đầu trong ngành quảng cáo trong nước của đài truyền hình Hoa Hạ, đồng thời cũng có thể bành trướng thế lực đầu đàn của mình trên các kênh truyền hình trong nước. Bản kế hoạch viết rất tường tận, đài truyền hình Hoa Hạ chỉ cần dựa theo những kế hoạch này, từng bước làm theo là được rồi.

Nếu đây là bản kế hoạch của người bình thường giao cho, thì Lý Hoan Thành ngoài tán thưởng ra, chắc chắn sẽ nghĩ tất cả biện pháp không chút khách sáo mà chiếm đoạt nó làm của mình, một bản kế hoạch khiến doanh thu ngành quảng cáo của đài truyền hình Hoa Hạ tăng gấp đôi trong mấy năm, chắc chắn sẽ là thành tích xuất sắc, đồng thời cũng là nền tảng vững chắc cho ngai vàng giám đốc đài truyền hình sau này của ông ta. Không muốn làm giám đốc chân chính thì chỉ có thể là một giám đốc tồi mà thôi.

Nhưng hiện tại Lý Hoan Thành không dám làm như vậy, vì cuối bản kế hoạch có chữ ký của Phương Minh Viễn.

Làm quan ở Bắc Kinh thì những thông tin này nhất định phải nhanh nhạy, cho nên Lý Hoan Thành đối với cái tên Phương Minh Viễn không lấy gì làm lạ. Trưởng tước của đại cổ đông nhà họ Phương thuộc tập đoàn Carrefour dẫn đầu của các chuỗi siêu thị liên hoàn trong nước, cũng là người sáng lập tập đoàn, người sáng lập kiêm cổ đông quan trọng nhất của công ty quảng cáo Tam Giang, người sáng lập nhà máy thép tỉnh Liêu Ninh trị giá ba tỷ nhân dân tệ, cháu nuôi của phó thủ tướng Tô Hoán Đông thuộc bộ quản lý đường sắt, bạn của ông cụ Quách – chủ tịch tập đoàn vận tải hàng hoá Quách Thị ở Hồng Kông, “quốc dân danh dự” của Nhật Bản, bạn thân của vương tử Abdulla... tính sơ sơ, Phương Minh Viễn đã có bảy, tám danh hiệu, cái nào trong số đó cũng đủ để khiến Lý Hoan Thành hiểu rõ trong lòng, tuyệt đối không được đắc tội với hắn.

Hơn nữa trong lòng Lý Hoan Thành hiểu rất rõ, quyền lực của anh ta là đến từ chức vị của mình, trên vị trí phó giám đốc đài truyền hình Hoa Hạ, anh ta tất nhiên có thể hô mưa gọi gió trong xã hội, nhưng một khi mất chức quan này, anh ta sẽ chẳng còn gì. Mà sức mạnh có thể có được từ vị trí này, còn phải chịu sự cản trở trên nhiều phương diện.

Nhưng Phương Minh Viễn thì khác, anh ta và Phương Minh Viễn là nhất thể lưỡng diện, với thực lực kinh tế khổng lồ và quan hệ xã hội của nhà họ Phương, hắn hoàn toàn có thể nắm quyền chủ động, nếu anh ta dám chiếm đoạt bản kế hoạch, sợ rằng không đến một tuần, con đường làm quan của anh ta cũng chấm dứt.

Đó là lí do Lý Hoan Thành đã nghiêm túc đề xuất kế hoạch này trong cuộc họp cấp cao của đài truyền hình Hoa Hạ, ngay lập tức nhận được sự chú ý của các vị lãnh đạo. Đài truyền hình Hoa Hạ hiện nay cũng đã không như trước kia. Nhà nước đã từng bước mở cửa, khiến đài truyền hình trở thành một doanh nghiệp tự chịu trách nhiệm về sự lời lỗ. Vì thế thu nhập hai năm gần đây của đài có chút căng thẳng. Làm sao để khai thác thị trường, tăng thu nhập của đài đã trở thành vấn đề quan trọng của các lãnh đạo cấp cao trong đài truyền hình.

Bản kế hoạch này của Phương Minh Viễn có thể nói là đang cơn buồn ngủ gặp được cái gối, lập tức nhận được sự tán thành toàn diện của tất cả mọi người tham dự hội nghị.

Bản kế hoạch tuy đang ở trong tay, nhưng những người này vẫn không điên đến mức không nói tiếng nào với Phương Minh Viễn mà đã bắt đầu sử dụng, thế nên họ cử Lý Hoan Thành đi đến trước bàn bạc với Phương Minh Viễn, xem ý tứ của hắn thế nào, muốn điều kiện gì.

Nhưng sau khi tới Thượng Hải anh ta mới biết Phương Minh Viễn đang tham gia huấn luyện quân sự, theo quy định của trường, trong thời gian huấn luyện không được ra ngoài. Đến gọi điện thoại cũng không tiện.

Theo lời của Trần Trung – vệ sĩ bên cạnh Phương Minh Viễn, đám học sinh đó mỗi ngày đều bị làm cho mệt lử, vừa giải tán, quay về kí túc xá ngả đầu xuống liền ngủ ngay, nếu không phải là yêu cầu mọi người tập trung ăn cơm, thì e rằng rất nhiều người đến nhà ăn cũng không muốn đi nữa. Cho nên, Phương Minh Viễn bây giờ có hơi sức nào để ý đến chuyện gặp Lý Hoan Thành. Còn về việc chính xác bao giờ gặp mặt, thì phải xem xem cường độ huấn luyện quân của nhà trường, có lẽ qua ba đến năm ngày, tinh thần ban đầu này qua đi, thì sự quản lý trong trường sẽ thoải mái hơn. Lý Hoan Thành không biết nên làm gì, cũng chỉ đành nhẫn nại đợi ở Thượng Hải thôi.

Nói là chờ nhưng Lý Hoan Thành lại lòng nóng như lửa đốt, tuy bản kế hoạch này viết rất tỉ mỉ, chỉ cần hơi thay đổi với tình hình của đài truyền hình Hoa Hạ là có thể bắt đầu sử dụng, nhưng như thế vẫn cần thời gian quy hoạch, chuẩn bị. Chớp mắt đã đầu tháng chín, trong đài dự định tháng mười hai sẽ chính thức đấu thầu nghiệp vụ quảng cáo năm sau, thời gian có lẽ một chút cũng không đủ. Nhưng anh ta lại không dám thúc giục Phương Minh Viễn, nếu như vì một câu nói mà thực sự chọc giận hắn, thì đừng nghĩ đến việc bàn bạc với hắn, anh ta sẽ phải chán nản quay về thủ đô.

Vì thế Lý Hoan Thành và mấy tên cấp dưới của anh ta chỉ có thể ở trong khách sạn Thượng Hải, giống như kiến bò trên chảo nóng lo lắng chờ đợi, đợi ngày đợt huấn luyện của Phương Minh Viễn kết thúc.

Cuối cùng trong ngày thứ năm bọn họ ở Thượng Hải, từ tổng bộ của tập đoàn Carrefour đã chuyển tin tới, rằng Phương Minh Viễn đã có thời gian tiếp bọn họ.

Loading...

Xem tiếp: Chương 103: Điều Kiện Đài Truyền Hình Hoa Hạ Đưa Ra

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?



Thảm Họa Tình

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 19



Chồng Già Vợ Trẻ

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 10