501 Thấy La Minh Quang bước vào, Thi Chí Huy ngay lập tức đứng lên cười, ôm chào La Minh Quang. La Minh Quang cười mắng: - Không biết cơn gió nào đưa cậu Huy tới chỗ tôi thế này? Cho dù có muốn rủ đi ăn uống cũng không cần đích thân đến tìm tôi thế này chứ? Thi Chí Huy mặt tuy dàynhưng cũng ửng đỏ nói: - Đâu có ai như cậu, vừa gặp mặt đã làm xấu mặt người khác rồi, chẳng phải là uống vài ly ở nhà cậu sao, còn chưa đựng đầy hai cái lúm đồng tiền của cậu, mà vẫn còn ám ảnh như vậy sao? Hôm nay tớ đến tìm cậu là có việc quan trọng, liên quan tới sự nghiệp phát triển trong tương lai của Nhạc Khải các cậu.
502 La Minh Quang không ngốc, trên thực tế, ở Trung Quốc, người có thể có sự nghiệp như thế không hề ngốc chút nào, anh ta có thể ngồi được lên chức giám đốc chi nhánh Nhạc Khải ở Bắc Kinh đã đủ để chứng minh điều này rồi, câu cuối cùng của Thi Chí Huy nhắc nhở, khiến La Minh Quang nhận thức được rằng, quảng cáo này e rằng có ngụ ý gì đó! Không nói cái khác, Thi Chí Huy là ai? Mặc dù không quá xuất sắc, nhưng về tầm mắt của y thì La Minh Quang tự biết là mình không thể so sánh được, Thi Chí Huy coi trọng quảng cáo này như vậy, lại còn trịnh trọng nhắc nhở mình như vậy, cũng đủ để nói rõ vấn đề rồi.
503 Phương Minh Viễn nói xong, La Minh Quang và Thi Chí Huy đều ngẩn ra, từ trước đến nay đều do công ty đưa ra các yêu cầu trọng điểm cho các công ty quảng cáo, hiện tại không ngờ công ty quảng cáo lại đưa các yêu cầu trọng điểm cho khách hàng, điều này chẳng phải là chuột đuổi mèo sao! Tuy nhiên Thi Chí Huy nghĩ lại, liền hiểu được ý tứ của Phương Minh Viễn.
504 Đây là một hội trường có thể chứa đựng hàng ngàn người, đây là nơi mà người trong ngành truyền hình vẫn tha thiết ước mơ. “Xôn xao…” Toàn bộ hội trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
505 Cơ hội thường đi đôi với mạo hiểm, điều này Trương Bảo Lộc và Lý Nam đều rất hiểu. Lúc trước, vì TV nội địa Hoa Hạ nhanh chóng phổ biến, làm cho sự nghiệp điện ảnh Hoa Hạ suy sụp, công ty Nhạc Khải cũng vì thế mà lâm vào cảnh thua lỗ.
506 Khi Thi Chí Huy vội vàng đưa ba người Trương Bảo Lộc chạy tới trong thành nơi Phương Minh Viễn ở thì phát hiện ra chuyện kỳ lạ là trong khu nhà có hai chiếc xe rèm che có giấy phép của Bộ ngoại giao đang đỗ, hơn nữa ngoài cửa nhà Phương Minh Viễn còn có hai người đứng canh gác.
507 - Nguy cơ lớn nhất sao? Hoàng tử Abdullah hỏi một cách khó hiểu, theo anh ta thì việc Hoàng thất Kuwait có thể trở về Kuwait đã là Thánh A La ban phước rồi! So sánh thực lực của Kuwait với Iraq thì quả thực là trên trời dưới đất, nếu không có người Mỹ hỗ trợ, ngay cả Arập Saudi và các nước khác liên kết lại, e rằng cũng khó có thể đuổi được Iraq ra khỏi Kuwait.
508 Mấy người Thi Chí Huy vẫn đợi ở bên ngoài cho đến tận gần giữa trưa, mới thấy một người đàn ông trung niên tầm thước dáng vẻ không giống với người Hoa Hạ cùng đi xuống với hai nhân viên Bộ ngoại giao vừa rồi, từ trên tầng đi xuống là chui ngay vào chiếc xe rèm che có giấy phép của Bộ ngoại giao đang đỗ ở đó, sau đó nhanh như chớp phóng ra ngoài.
509 Anh ta cũng không phải là người vô tri không biết gì đến an toàn mỏ dầu, là một người dân của một nước nhiều dầu mỏ, người dân Kuwait luôn nhận thức được phải coi trọng việc đảm bảo an toàn cho mỏ dầu, cho nên trong lòng Hoàng tử Abdullah hiểu rất rõ, một khi xảy ra tình huống như vậy, môi trường sinh thái của Kuwait sẽ bị một đòn đả kích trí mạng như thế nào! Quan trọng hơn là không chỉ có động thực vật chìm trong tai ương mà ngay cả người dân địa phương cũng sẽ bị uy hiếp đến tính mạng.
510 Hơn nữa trong đám khói bụi này có các hạt carbon đen và bồ hóng tạo nên một số lượng lớn hỗn hợp dioxin, là một chất độc. Con người hít phải khói độc này sẽ cảm thấy đau ngực, khó thở, thậm chí bị nghẹt thở, dẫn đến bệnh tim và bệnh về đường hô hấp.
511 Từ sau những năm 90, Phương Minh Viễn cũng suy tính làm sao kiếm được lợi nhuận từ chiến tranh vùng vịnh, về mặt khác thì cũng xem xét làm thế nào để nhắc nhở được, tốt nhất là có thể trong năm nay kiểm tra một lần mấy con đê con đập ở các sông chủ chốt, làm tốt công tác chuẩn bị chống lụt bão.
512 Có thể tổn thất hơn một trăm tỷ đô la Mỹ, ngoài ra còn phải chịu ô nhiễm trên diện rộng, hoàn cảnh sinh thái trong nước bị tổn thất nghiêm trọng, có thể phải đầu tư hơn mấy mươi tỷ đô la Mỹ và cần thời gian hơn mười năm, thậm chí hơn cả trăm năm để khôi phục.
513 - Che chở nó, em chỉ biết che chở nó! Em có biết rằng lúc này nó đã hại chết cả nhà họ Võ chúng ta rồi không? Võ Uy vươn tay tới túm lấy cổ áo của Trương HIển Lập, đánh vào mông Trương HIển Lập, quăng gã lên sô pha, hung tợn nói: - Nói, không được giấu diếm một chữ! Trương Hiển Lập bị Võ Uy đang cáu tiết như sư tử nổi giận đe dọa sợ đến mất cả hồn vía.
514 - Chủ nhiệm Bạch, tan sở hả? Mới ra đến cửa đã gặp phải một người đàn ông khoảng 50 tuổi, ông ta nói với vẻ lạ lùng. Bạch Lâm nhận ra người này. Đó chính là Nghiêm Trọng, phó chủ nhiệm của trung tâm xuất nhập khẩu sách báo trong thành phố.
515 - Đúng là càn quấy mà! Bạch Lâm cũng đầy tức giận bước ra khỏi phòng thường trực. Cái lão cậy già lên mặt này, lo việc của chính y cho xong đi, lại còn muốn xen vào chuyện của mình.
516 - Minh Viễn, sao cháu lại đến cơ quan tìm cậu? Cũng không gọi điện thoại báo trước? Bạch Lâm kinh ngạc, phải biết rằng từ sau khi đứa cháu này đến Bắc Kinh vẫn luôn sống rất độc lập, cách biệt với những người thân trong nhà, bình thường cũng chỉ các ngày lễ Tết mới đến chơi.
517 Trong những người thân nhà họ Bạch, thật ra trong những người cùng lứa, Phương Minh Viễn coi trọng nhất chính là cậu hắn, dượng Tư và dượng Năm, cậu hắn làm việc nhiều năm ở Tổng công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ, kinh nghiệm làm việc thì không cần phải nói.
518 Bạch Lâm cũng không trả lời câu hỏi của vợ, trước khi đưa ra quyết định, ông ta không muốn nói ra chuyện Phương Minh Viễn mời ông ta. -Không có chuyện gì, Minh Viễn chỉ nói để Bạch Bân suy nghĩ một chút, xem bản thân nó dự định làm gì, cũng dễ thu xếp.
519 Lúc Phương Minh Viễn dẫn theo Trần Trung bước vào, Võ Uy khép nép như nàng dâu mới gặp cha mẹ chồng, không dám nói thêm nửa lời. Còn Trương Hiển Lập không có tư cách xuất hiện trong phòng này nên đã bị Võ Uy đá đứng trước cửa.
520 Lô Minh Nguyệt chỉ nói một câu khiến tinh thần Phương Minh Viễn phấn chấn hẳn lên. Hắn đột nhiên nghĩ ra, như ba họ Lô, Mai, Sài đều là những gia tộc có công mở nước, chắc chắn là có quen biết với một vài nhân vật trong chính trường Liên Xô.