Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Trùm Tài Nguyên Chương 502: Lo Lắng Không Yên

Chương trước: Chương 501: Có Cái Gì Phải Sợ



Trong phòng, đám bạn hư hỏng Lỗ Vi và Từ Đông Kỷ đã ngồi trước bàn chờ gã đến.

Mạnh Xuân Sinh vừa ngồi xuống, Lỗ Vi và Từ Đông Kỷ đã khẩn trương hỏi về thái độ của Mạnh Quân và Lý Hồng về việc này. Họ nhận thấy, chỉ cần Mạnh Xuân Sinh không việc gì thì hai người họ lại càng không liên quan. Dù sao, về tình hay lý thì Mạnh Xuân Sinh cũng là cầm đầu, tiền thu vào hơn 70% đều là do Mạnh Xuân Sinh cầm. Hơn nữa, hai người bọn họ còn phải phụ trách liên hệ với các tay con thu mua trong các nhà máy. Nhưng hai người cũng hiểu, không có Mạnh Xuân Sinh, bọn họ chỉ có nằm mơ mới có thể dễ dàng xuất hàng từ kho ra như vậy. Hơn nữa, ở thành phố mấy năm trước hoàn toàn không có kiểu như vậy. Ném chuột sợ vỡ đồ, chuột chính là bọn họ, còn Mạnh Xuân Sinh là đồ quý.

Mạnh Xuân Sinh chẳng hề để ý, cười nói:

- Có gì mà phải lo lắng, không phải chỉ là một mớ hàng quyên tặng thôi sao, chúng ta cũng không phải làm lần đầu, các người phải điềm tĩnh một chút, cũng đừng keo kiệt quá, lấy ít tiền, chuẩn bị ít nhiều tùy theo, không thì không được.

- Cậu Mạnh, không phải đơn giản như vậy đâu.

Lỗ Vi nói với vẻ mặt đau khổ.

- Cha tôi đã phán rồi, không cho tôi tới gặp anh, còn nữa, nếu tôi lén đi ra thì sẽ đánh gãy chân tôi. Ông nói được thì sẽ làm được.

- Xì, có vẻ đầu óc mày không lớn như dáng vẻ rồi, gan còn nhỏ hơn chuột nhắt.

Mạnh Xuân Sinh khinh thường nói:

- Cha mày có ba người con, chỉ có mày là con trai, đánh gãy chân ai cũng không dám đánh gãy chân mày đâu, nếu thế thì họ Lỗ tuyệt đường con cháu rồi.

- Hả?

Lỗ Vi ngẩn ra, không trả lời, chuyện đánh gãy chân và đường con cháu nhà họ Lỗ có liên quan gì?

- Ngốc, cậu Mạnh chính là cái chân thứ ba của mày.

Từ Đông Kỷ cười thầm nói. Trời sinh ra Lỗ Vi thích phụ nữ, đừng thấy cậu ta đã hai mươi tuổi, nữ nhân qua tay không phải một ngàn thì cũng năm ba trăm.

- Cậu Mạnh, nhà tôi cũng không khác gì, cha tôi cũng chửi bới tôi một chút, tát cho hai bạt tay, thiếu chút nữa đã chết.

Từ Đông Kỷ mặt nhăn mày nhó nói:

- Tôi nghe nói lão Lữ chưởng quản hậu cần đã bị Cục công an mang đi. Nếu gã không giữ mồm giữ miệng, e là chúng ta sẽ gặp rắc rối.

- Ông già Lữ Tường đó cũng không ngu ngốc, dù thế nào thì cũng không có được đầu đây mối nhợ gì. Ngược lại, tôi trả thù lao, gọi một cuộc cho phó cục, yêu cầu bọn họ phá án văn minh một chút thì không phải kết thúc rồi sao. Sau vài ngày, chuyện này vào quá khứ, lại nghĩ cách vớt gã.

Mạnh Xuân Sinh tính trước.

- Chỉ cần nhà ta không ngã, gã ra ngoài, chỉ là không còn quản lý cục hậu cần cũng tuyệt đối không để gã thiệt thòi. Nhưng nếu gã khai chúng ta ra, nếu chúng ta qua được cơn bão này, ha ha… gã chắc chắn sẽ có ngày lành.

Dù sao người ta cũng xuất thân từ nhà quan, tai nghe mắt thấy đã nhiều năm, Mạnh Xuân Sinh không còn xa lạ gì lề thói ở quan trường. Lỗ Vi và Từ Đông Kỷ hiểu ý mỉm cười.

- Ôi, cậu nói nghe hay quá, mấy tên nhân viên của siêu thị Carrefour không ngờ lại chạy về nông thôn, còn vô tình để chúng nhìn thấy đám hàng đó, lúc này chúng ta bị chúng chỉ vào lưng rồi, con bà nó.

Lỗ Vi xổ một tràng.

- Sóng to gió lớn đều đã qua, con bà nó, thuyền qua sông nhỏ lại bị lật.

Mạnh Xuân Sinh và Từ Đông Kỷ gật đầu đầy đồng cảm. Lúc này mới biết ơn Võ Cảnh Sinh và Chu Cảnh Minh nhắc nhở trong cuộc họp, lúc này ba người mới tránh được nhân viên siêu thị Carrefour nhận mặt, đem hàng hóa trộm được từ thành phố Bành Từ xuống xã, thị trấn, tránh các khu vực giàu có, không thể ngờ được lại để người khác phát hiện, thật sự họ không thể hiểu nổi.

- Cũng là, ai có thể nghĩ đến họ sẽ chạy đến các thôn trấn này. Mưa lớn như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra tai nạn, không ở yên trong thành phố, không sợ đến lúc đó sẽ bị nước cuốn trôi sao?

Từ Đông Kỷ oán hận nói:

- Ông trời này cũng thật là, sao lại không có mắt như thế!

Lúc này có tiếng gõ cửa phòng, Lỗ Vi cao giọng nói:

- Vào đi.

Chỉ thấy cửa phòng vừa mở, mấy người nhân viên phục vụ bưng một mâm rượu và thức ăn đặt lên bàn cho bọn họ.

Đợi đến khi mấy nhân viên phục vụ lui ra, Mạnh Xuân Sinh mới tiện tay cầm lấy chai rượu Mao Đài trên bàn, cười nói:

- Hôm nay chúng ta không nghĩ đến việc xui xẻo nữa, vì chúng ta vui vẻ hợp tác, mọi người chúc mừng một phen.

Đến lúc này, hàng hóa Mạnh Xuân Sinh trộm được trong kho hàng hóa đã không dưới ba triệu tệ, vừa sang tay đã lấy giá gấp ba, bỏ đi phí dụng vận chuyển, kho bãi, lãi ròng cũng hơn một triệu tệ. Nhưng trong thời gian ngắn ngủi vài ngày, ba người kiếm được một triệu, sao lại không thể chúc mừng một phen.

- Cậu Mạnh, tôi cảm thấy việc này không làm được lâu dài, vài năm nay chúng ta kiếm được không ít tiền, nên làm nghề đứng đắn thôi.

Từ Đông Kỷ đặt chén rượu xuống, nói nhỏ. Lúc này y thật sự sợ hãi. Nhiều năm nay chuyện thị phi cũng không ít, nhưng chưa từng thấy cha y tức giận như vậy. Tuy không đòi đánh gãy chân như cha Lỗ Vi, nhưng suýt nữa cũng đã bị cấm túc.

- Ừ, cậu Mạnh, tôi thấy Đông Tử nói có lý. Rốt cuộc việc này không phải chuyện làm ăn lâu dài, ít hôm nữa, sau khi chủ nhiệm Mạnh về hưu, e là một khi gặp chuyện không may thì càng rắc rối hơn. Hiện giờ chúng ta không thiếu tiền, không bằng ba nhà liên kết, làm chuyện làm ăn đàng hoàng. Dựa vào gia thế nhà chúng ta, làm gì mà không kiếm được tiền, có thể ít hơn hiện tại một chút, nhưng vững chắc.

Lỗ Vi cũng phụ họa.

Mạnh Xuân Sinh quét mắt khinh miệt nhìn hai người, nói:

- Xem lá gan của của các người kìa. Cha tao sắp về hưu là đúng, nhưng cha các người thì thời gian còn rất dài. Hơn nữa, cậu út tao hai năm nữa có lẽ sẽ là giám đốc Sở Cảnh sát, có gì phải sợ. Hai anh tao đang là cán bộ cấp Cục, sau vài năm, họ cũng được thăng tiến. Thật là đồ thỏ đế.

Hai anh trai mà Mạnh Xuân Sinh nhắc đến chính là hai con trai của vợ trước Mạnh Quân, hiện giờ đã đi làm, nhưng không làm việc ở thành phố Bành Từ.

- Sao chúng tôi có thể so với người nhà họ Mạnh được. Trên các anh còn có Bí thư Lý, nhưng Định Hải Thần Châm không màng đến gió táp mưa sa, còn hai nhà chúng tôi thì gốc rễ non yếu, không chịu nổi gió mưa, thế nên sau này cần cậu Mạnh dìu dắt nhiều hơn.

Từ Đông Kỷ cười bồi. Những lời này của y khiến Mạnh Xuân Sinh vui vô cùng.

- Ừ, vừa rồi Đông Tử nói không sai, chuyện mua bán này quả thật không thể làm lâu dài. Hơn nữa, lúc này gặp chuyện không may, dù sao chúng ta cũng phải kiềm chế hai năm, sang năm nếu lại như vậy, chỉ sợ Chu Cảnh Minh và Võ Cảnh Sinh sẽ phát hỏa.

Mạnh Xuân Sinh gật đầu nói.

- Vậy bọn mày có nghĩ chúng ta làm gì cho tốt không?

- Kỳ thật em cảm thấy mở quán như Phương gia cũng không tồi. Nhìn lưu lượng khách mỗi ngày thì biết lợi nhuận cũng tương đương. Hơn nữa, mỗi ngày đều có, năng nhặt chặt bị mà.

Lỗ Vi nói.

- Mày chính là cỗ máy ăn, chỉ biết có ăn thôi.

Từ Đông Kỷ khinh miệt nói:

- Ngoại trừ ăn và đàn bà thì mày không còn nghĩ ra gì khác hả?

- Dân lấy ăn làm đầu mà, lúc nào cũng vậy, vì thế nên quán cơm mới sống được.

Lỗ Vi không phục nói:

- Nếu mày có thể làm như quán ăn Phương gia, phân bổ trên cả nước hơn một trăm chi nhánh, lợi nhuận một năm chẳng phải là con số kinh người sao?

- Chó má, người ta làm, chúng ta cũng có thể làm. Ra đến tỉnh còn ai biết đến hai chúng ta? Cậu Mạnh, nếu cậu đồng ý tham gia, tôi còn cảm thấy việc này có thể suy nghĩ, nếu chỉ có hai chúng ta thì tuyệt đối không thể.

Mạnh Xuân Sinh nghe được trong lòng rất vui, ba người chén chú chén anh, uống rất nhiều.

Ngay tại một phòng cách chúng không xa, Phương Minh Viễn, Lâm Liên, Tô Ái Quân, Vũ Điền Quang Ly, và Trần Trung ngồi quanh bàn. Biết được sự kiện hàng hóa quyên tặng thành phố Bành Từ bị trộm với quy mô lớn, Phương Minh Viễn chỉ dám ơ Hong Kong một ngày, liền vội vã chạy về thành phố Bành Từ, hôm nay vừa mới xuống máy bay, Vũ Điền Quang Ly chưa được hứa hẹn tự nhiên cũng theo về.

- Cậu Phương, công việc của tôi không hoàn thành như cậu dặn trước khi đi.

Lâm Liên áy náy xin lỗi. Phương Minh Viễn mang chuyện quan trọng như vậy giao cho mình, giờ mình là không xong, khỏi nói, Lâm Liên thấy trong lòng vô cùng khó chịu.

- Uhm…

Tô Ái Quân lập tức lên tiếng:

- Việc này không liên quan đến cô. Cô cả ngày bận rộn ở siêu thị sắp xếp nạn dân, có thời gian nào đi nhìn chằm chằm vào việc này. Muốn nói đến đến trách nhiệm thì tôi phải có. Tôi tham quan đê điều, lại không nhận thấy lòng dạ hiểm độc, tham lam của bọn người này, giám sát công việc sơ suất. Minh Viễn này, chuyện này không liên quan đến trợ lý Lâm đâu.

Phương Minh Viễn hơi dở khóc dở cười nhìn bọn họ. Hắn trở về như vậy chẳng lẽ để trách tội sao? Chẳng lẽ vì việc này mà hắn định làm gì bọn họ sao?

- Khụ… Chú Tô, chị Liên, mấy thứ trách nhiệm vân vân sau này mới nói. Mấu chốt hiện nay là, một, truy tìm và mang hàng hóa bị trộm về; hai, mang người đứng phía sau ra công lý.

- Hàng hóa bị trộm chúng ta đã tìm về được hơn 70% rồi, còn lại 30% đã bị những người này bán ra ngoài. Muốn tìm về, theo phí tổn và nhân lực thì không đáng giá làm. Các tiểu thương bán những mặt hàng này chúng ta cũng đã bắt được, người quản lý hậu cần cũng đã bị tạm giam, nhưng người đứng phía sau có thể bắt được không thì thật khó nói.

Tô Ái Quân thở dài nói.

Lâm Liên tường thuật tỉ mỉ chuyện đã xảy ra hai ngày nay cho Phương Minh Viễn biết, cường điệu một ít về bối cảnh gia thế của Mạnh Xuân Sinh, Từ Đông Kỷ và Lỗ Vi. Phương Minh Viễn lập tức hiểu rõ vì sao Tô Ái Quân cảm thấy việc này khó giải quyết.

Nói trắng ra là bè đảng của ba vị “thái tử”, một cấp tỉnh, hai cấp thị xã. Người nhà của chúng ở địa phương có mối quan hệ rắc rối phức tạp, muốn động đến chúng e là chạm phải nhiều vật cản.

Loading...

Xem tiếp: Chương 503: Rước Họa Vào Thân

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Hồ Nữ

Thể loại: Dị Giới, Huyền Huyễn, Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 150


Cái Giá Của "Yêu"?

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 12


Thứ Kình

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50


Only You

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 22


Thương Giang Diễm Sử

Thể loại: Kiếm Hiệp

Số chương: 64