Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Trùm Tài Nguyên Chương 503: Rước Họa Vào Thân

Chương trước: Chương 502: Lo Lắng Không Yên



Có lẽ có người sẽ nghĩ Tô Hoán Đông không phải Bộ trưởng Bộ đường sắt sao? Phương Minh Viễn với nhà đó nhà kia ở thủ đô không có giao tình sao? Cho dù tạm thời không trị được nhà Mạnh Xuân Sinh, Lỗ Vi và Từ Đông Kỉ nhưng cũng không có nghĩa gì cả. Có sự gây áp lực của cấp trên, hai cán bộ nhỏ cấp thành phố còn không phải nhanh chóng tan thành mây khói.

Đây kỳ thực là một cảm giác sai. Đầu tiên, việc này không liên quan gì đến công ty trách nhiệm hữu hạn quảng cáo Tam Giang, chỉ do mình Phương Minh Viễn gây nên, hoặc là nói lấy danh nghĩa là hành động của siêu thị Carrefour, không liên quan gì với mấy nhà ở thủ đô. Cho nên, nếu Phương Minh Viễn muốn mọi người trợ giúp, thì chính là nợ ân tình, mà ân tình là cái dễ trả nhất, cũng là cái khó trả nhất, Phương Minh Viễn không muốn chỉ vì chuyện này mà nợ ân tình họ.

Tiếp theo, Tô Hoán Đông mặc dù là Bộ trưởng bộ đường sắt, việc này lại liên quan đên Tô Ái Quân, có can thiệp vào cũng là danh chính ngôn thuận, nhưng ông ta lại là lãnh đạo trung ương, cách Bành Từ, quả thật rất xa, ở giữa còn cách chính quyền tỉnh, chính quyền thành phố Bành Từ, Tô Hoán Đông cũng không tiện nhúng tay vào việc này, nói cho cùng vẫn phải là thông qua người khác để xử lý, như vậy cũng giống như nợ ân tình người khác. Hơn nữa để Tô Hoán Đông đi nợ người khác thì chẳng thà để Phương Minh Viễn nợ đi.

Thứ ba, Phương Minh Viễn không mong muốn mượn thế lực quan trường trở thành biện pháp đầu tiên mỗi khi mình gặp khó khăn, nếu như vậy, sau này đối mặt với những người có quan lớn dựa lưng, địa vị còn lớn hơn cả Tô Hoán Đông mà đứng ở vị trí đối thủ của mình thì làm thế nào? Cho nên có thể giải quyết độc lập, thì không nên dễ dàng mượn thế lực quan chức.

Mà Tô Ái Quân cũng hiểu điều này nên mới không xin Tô Hoán Đông giúp đỡ.

Hơn nữa ở trong tỉnh sông Hoài, đối với Phương Minh Viễn mà nói, sự ảnh hưởng cũng nhỏ, ở Bành Từ cũng chỉ là mở một nhà hàng, chi nhánh siêu thị Carrefour ở Bành Từ thôi. Trước khi lũ lụt xảy ra cũng mới hoàn thành công việc. Bây giờ xảy ra việc đáng ghét như thế này, muốn mượn thế lực trợ giúp cũng không biết phải làm như thế nào.

Phương Minh Viễn trầm ngâm một lát, nói:

- Chú Tô, chị Liên, đã như thế này, chúng ta cũng không ngại lấy tĩnh chế động, xem xem đối phương có phản ứng gì, hơn nữa sự tình lớn như vậy, tôi không tin chính quyền Bành Từ dám như vậy, không cho chúng ta một giải thích đã che đậy việc này lại.

Nếu Thành ủy và Ủy ban nhân dân Bành từ dám làm như vậy thì việc này dễ giải quyết rồi, tin rằng đài truyền hình Hoa Hạ rất hứng thú với tin tức này.

- Vậy thì tiếp theo chúng ta cứ đợi thôi à?

Tô Ái Quân có chút không cam lòng nói.

Hiện giờ nước lũ đã rút dần, Tô Ái Quân lại bận công việc phác thảo cải cách đường sắt, sớm giải quyết việc này, anh ta có thể sớm quay trở về Phụng Nguyên.

- Chú Tô, cháu đi Trung Đông, chú và chị Liên bận rộn suốt mấy ngày nay, mọi người cũng mệt rồi nên ở lại Bành Từ nghỉ ngơi mấy ngày, nghỉ ngơi để làm việc cho tốt hơn, không phải sao?

Phương Minh Viễn cười nói.

- Bành Từ cũng là một cổ thành lịch sử, những di tích lịch sử ở đây cũng nhiều, mấy ngày này mọi người có thể đi dạo, ngắm cảnh, thư giãn, tiện thể hiểu biết một chút về Bành Từ, để thu thập tài liệu mở rộng công việc của chúng ta.

Nếu Phương Minh Viễn đã nói vậy, thì trong lòng mấy người Lâm Liên cũng đã có kế hoạch, tiếp đến là mở tiệc tiếp đón Phương Minh Viễn và Vũ Điền Quang Ly.

Qua ba tuần rượu, đủ năm vị thức ăn, Lâm Liên và Vũ Điền Quang Ly đi vào nhà vệ sinh, hai người từ nhà vệ sinh đi ra, một bên lau tay, một bên nhẹ giọng nói chuyện.

Đột nhiên có người giơ tay sờ mông Lâm Liên, Lâm Liên lập tức kêu thất thanh, quay đầu lại mới nhìn thấy, sau lưng cô và Vũ Điền Quang Ly có hai người thanh niên đang đứng, người đầy mùi rượu nồng nặc, ánh mắt háo sắc nhìn họ. Một người khá cao còn đưa tay lên trước mũi ngửi ngửi nói:

- Mông thật thơm a!

- Lưu manh!

Vũ Điền Quang Ly không chút do dự tát cho hắn một cái.

Người thanh niên kia không ngờ đối phương lại phản ứng mạnh như vậy, tuy đã uống không ít rượu nhưng hắn vẫn đưa tay ra chắn được, cười nói:

- Nổi giận cái gì… á.

Y chỉ nhìn cái tát của Vũ Điền Quang Ly mà không để ý Vũ Điền Quang Ly đồng thời giơ chân đá vào chỗ hiểm của y làm y lập tức lùi lại mấy bước, nhăn mặt ngồi xổm xuống.

Người còn lại thấy thế tức giận quát.

- Đồ đàn bà đê tiện, cho ngươi mặt mũi còn không biết xấu hổ.

Vừa nói vừa xông đến vung một quyền, Vũ Điền Quang Ly quay đầu, tránh đi, còn dùng gót của giày cao gót dẵm mạnh xuống chân của y. Tên đàn ông kêu thảm một tiếng, chấn động bốn phía rồi cũng quỳ xuống.

Vũ Điền Quang Ly không do dự lên gối vào trán y, tên đàn ông ôm mặt kêu thảm không dậy nổi.

- Cậu Mạnh, cậu Mạnh!

Người thanh niên bị Vũ Điền Quang Ly đạp mặt thất sắc, nhịn đau mà liên tục gọi.

Hai người này chính là Mạnh Xuân Sinh và Lỗ Vi, hai người cũng đi vệ sinh, nhìn thấy Lâm Liên và Vũ Điền Quang Ly, nghe khẩu âm của hai người liền biết họ không phải người bản địa, háo sắc động lòng làm cho Lỗ Vi không nhịn được mà đưa tay vỗ một cái, dù sao việc này họ cũng làm suốt, chỉ có điều không ngờ được Vũ Điền Quang Ly lại mạnh mẽ như vậy, hai ba cái đã đánh ngã hai người rồi.

- Quang Ly, cô thật là lợi hại.

Lâm Liên vẫn chưa hoàn hồn, vỗ ngực nói.

- Có gì đâu, ở chỗ chúng tôi, bọn háo sắc nhiều lắm, từ nhỏ tôi đã học cách phòng bị của nữ giới rồi, ở Hoa Hạ đây là lần đầu tiên.

Vũ Điền Quang Ly không để ý, vỗ vỗ tay nói.

Lúc đó, từ xa có một thanh niên chạy ra từ trong một gian phòng, chính là Từ Đông Kỉ, nhìn thấy Lỗ Vi quỳ dưới đất, Mạnh Xuân Sinh ôm mặt nằm dưới đất lập tức cao giọng kêu:

- Bảo vệ, bảo vệ.

Sự việc làm kinh động mấy gian phòng gần đó, mấy người Phương Minh Viễn cũng đi ra, nhìn thấy màn đó Phương Minh Viễn vội chạy lại.

- Sao lại thế này?

Phương Minh Viễn vội vàng hỏi.

- Tôi với chị Liên đi toilet rửa tay gặp phải hai tên lưu manh, chúng sờ mông chị Liên, còn đùa giỡn chúng tôi, nói chúng tôi là đồ đàn bà đê tiện, sau đó còn ra tay đánh người.

Vũ Điền Quang Ly tức giận nói.

Phương Minh Viễn lập tức nổi giận, quay người đá Lỗ Vi một cái, y đang quỳ dưới đất nên không tránh kịp bị Phương Minh Viễn đã cho lật xuống đất. Phương Minh Viễn quay người định đá cho Mạnh Xuân Sinh thì Từ Đông Kỉ ngăn lại.

- Mày dựa vào cái gì mà đánh người?

Từ Đông Kỉ nói.

- Ai bảo tôi đánh người, tôi đánh bọn sói háo sắc đấy chứ.

Phương Minh Viễn tức giận nói.

- Lui ra nếu không cả anh cũng bị đánh.

- Ngươi dám.

Từ Đông Kỉ trừng mắt.

- Mày biết bọn tao là ai không? Bố tao là Trưởng ban tổ chức cán bộ Bành Từ, mày dám động vào nửa ngón tay của tao tao lập tức đưa chúng mày đến sở công an.

- Trưởng ban tổ chức cán bộ?

Phương Minh Viễn nhớ đến vừa nãy Tô Ái Quân nói qua, kẻ chủ mưu bán đồ cứu tế có con trai của Trưởng ban tổ chức cán bộ Bành Từ, lẽ nào mấy tên chủ mưu chính là ba tên này?

Nghĩ đến đây, Phương Minh Viễn đánh mắt với mấy người Tô Ái Quân, Trần Trung, Tô Ái Quân mặc dù không hiểu ý đồ của Phương Minh Viễn nhưng vẫn ngăn mấy người Trần Trung đanh định xông lên.

- Đừng kích động, xem tình hình đã.

Tô Ái Quân thấp giọng nói. Dù sao cũng cách gần thế này, có xảy ra cái gì, thì dựa vào thân thủ của mấy người Trần Trung xông đến vẫn kịp.

Phương Minh Viễn hơi trầm xuống, Từ Đông Kỉ tưởng cậu sợ, càng đắc ý kêu ta:

- Báo cảnh sát, lập tức báo cảnh sát ở đây có người cố ý gây thương tích.

- Đây không phải Từ công tử sao?

Trong đám người có một người mập mạp bước ra, mặt tươi cười nói.

- Cậu cũng đến đây ăn cơm sao?

- Quách mập, ít nói lời vớ vẩn đi, không nhìn thấy cậu Mạnh và cậu Lỗ bị người ta đánh sao? Còn không mau đi báo cảnh sát.

Từ Đông Kỉ không kiên nhẫn nói.

- Lớn như vậy mà không có mắt.

- Cậu Mạnh và cậu Lỗ bị đánh.

Quách mập mặt kinh ngạc, nhỏ giọng nói.

- Không phải chúng ta nên đỡ họ dậy trước hay sao?

- Cậu Từ, tôi đã báo cảnh sát rồi.

Trong đám đông lại có một người đàn ông tầm 30 tuổi đi ra, một bên giúp họ đỡ hai người Mạnh Xuân Sinh một bên nói.

- Tôi không trừng trị tên tiểu tử này thì tôi không phải Mạnh Xuân Sinh.

Lúc này Mạnh Xuân Sinh mới thở ra hơi, lau máu mũi, mặt dữ tợn nói.

- Mạnh, trước tiên cầm máu đã.

Từ Đông Kỉ rút giấy ăn từ trong túi ra đưa cho Mạnh Xuân Sinh.

Mạnh Xuân Sinh nhét giấy vào, sau đó lấy nước rửa mặt, rồi mới hung tợn trừng mắt nhìn Vũ Điền Quang Ly.

Lỗ Vi cũng nghiến răng nói.

- Tao cũng không tha cho chúng mày đâu. Tao không trừng trị chúng mày tao không phải mang họ Lỗ.

Hai người đúng là bạn bè hư hỏng, ngay cả lời đe dọa cũng giống nhau.

- Ngươi muốn thay đổi tổ tông, chẳng ai thèm ngăn cản đâu.

Phương Minh Viễn cười lạnh nói.

- Tôi mà còn nghe thấy lời nói nào bẩn thỉu của anh thì cho anh ăn tát đấy, các người dám công khai trêu chọc con gái, các người còn có mặt mũi nữa à?

Đừng nhìn Phương Minh Viễn thấp hơn họ nửa cái đầu, nhưng những lời này vừa nói ra, Lỗ Vi cũng thấy nhụt trí. Môi động đậy nhưng không dám nói gì.

- Thằng nhóc này, hắn thích mắng thì mắng, mày dám...

Mạnh Xuân Sinh chưa bao giờ chịu sự uy hiếp như vậy, không cần Từ Đông Kỉ dựa, chỉ vào Phương Minh Viễn giương nanh múa vuốt nói. Chỉ có điều lời y ta vẫn chưa nói xong, Phương Minh Viễn đã bước đến trước mặt, tát cho y một cái.

- Bốp!

Cái tát này vừa vang lên lập tức áp chế toàn bộ tiếng ồn ào xung quanh.

- Mày dám đánh tao?

Mạnh Xuân Sinh trúng cái tát, một lúc sau mới hoàn hồn.

- Ba tao là Mạnh Quân.

- Ba người là quân Mỹ, đùa giỡn con gái, buông lời bẩn thỉu, tôi cũng đánh như thế.

Loading...

Xem tiếp: Chương 504: Mọi Người Cùng Chống Kiểu Chơi “cha”

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Khúc Giao Hưởng Quân Hôn

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 51


Khát Khao Khôn Cùng

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 28


Trái Tim Chàng Thỏ Đế

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 12


Quân Có Bệnh Không

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 89


Người Dublin

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 16