Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Trùm Tài Nguyên Chương 504: Mọi Người Cùng Chống Kiểu Chơi “cha”

Chương trước: Chương 503: Rước Họa Vào Thân



Đại khái đám con ông cháu cha, bất cứ lúc nào cũng có thói quen báo tên cha mình ra để làm đối thủ kinh sợ, nên lúc Mạnh Xuân Sinh tràn đầy tự tin la lên “Cha tao là Mạnh Quân”, Phương Minh Viễn không khỏi nghĩ đến Lê Cương lúc trước, trong lòng lại cảm thấy gã thật vô liêm sỉ.

Câu nói “cha tao là Mạnh Quân” này khiến khu vực gần toilet đang ồn ào đột nhiên yên tĩnh hẳn. Người đến quán ăn Phương gia ăn cơm phần lớn đều là những người có tiền, có thân phận trong thành phố Bành Từ, đương nhiên không ai xa lạ gì vị Chủ tịch, Bí thư Thành ủy cũ của thành phố Bành Từ, hiện đang là Chủ tịch Hội đồng nhân dân.

- Cha mày là quân Mỹ, miệng đùa giỡn con gái, buông ra lời xấu xa nên tao đánh.

Vì không gian yên tĩnh nên câu trả lời của Phương Minh Viễn mọi người đều nghe được rõ ràng. Sau một lúc im lặng, vài người trong đám đông không kìm nổi tiếng cười, dường như bệnh truyền nhiễm, rất nhanh chóng đám người đứng chung quanh đều mỉm cười, chỉ có vài người bên ngoài giúp đỡ hai người bọn chúng cũng đang cắn chặt răng cố nén tiếng cười.

- Ha ha ha…

Tô Ái Quân cười thích chí. Mấy người Trần Trung tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội nhạo báng đối thủ.

- Cười cái gì mà cười, bảo hắn cút cho ta.

Mạnh Xuân Sinh chửi ầm lên nói. Bị làm xấu như vậy, lửa giận đã đốt cả não gã.

“Bốp”

Lại là một cái tát vang dội, mặt phải Mạnh Xuân Sinh hiện rõ dấu năm ngón tay. Trong lòng những người khác đều âm thầm trầm trồ khen ngợi.

- Chủ nhiệm Trương Học Võ, sao anh lại ở đây?

Tô Ái Quân đột nhiên nhìn thấy người quen, kêu to.

Trương Học Võ xấu hổ đứng dậy, muốn vượt lũ thuận lợi chỉ có thể ăn nói nhỏ nhẹ. Anh ta và mấy người bạn ra ngoài ăn cơm không ngờ lại gây ra việc như vậy. Tuy không thấy được nguyên nhân trước đó, nhưng dấu ấn hai bàn tay trên mặt Mạnh Xuân Sinh ai cũng nhìn thấy rõ ràng.

Tuy những lời vừa rồi của Mạnh Xuân Sinh khiến anh ta tức giận trong lòng, dù sao anh ta cũng là người đã gần bốn mươi, là cán bộ không lớn cũng không nhỏ ở thành phố Bành Từ, bị Mạnh Xuân Sinh mắng nhiếc như vậy trước mặt mọi người, sao trong lòng lại không nổi nóng. Nhưng anh ta tuy có tức giận nhưng còn chưa bại não đến nỗi mắng lại Mạnh Xuân Sinh. Nhưng anh ta không ngờ Tô Ái Quân cũng ở đây, hơn nữa lại còn nhìn thấy anh ta.

“Giáo sư Tô này sao có mắt khỏe thế không biết” Trương Học Võ trong lòng kêu khổ không ngừng. Đây là vụ bê bối với Mạnh Xuân Sinh, anh ta tất nhiên hy vọng không nhiều người biết, bị Tô Ái Quân kêu tên ra như thế, chắc chắn sau này sẽ bị Mạnh Xuân Sinh ghi hận. Đồng thời, anh ta cũng không ngừng oán thầm Mạnh Xuân Sinh. Anh ta nghe được, Mạnh Xuân Sinh và Lỗ Vi trêu chọc Lâm Liên trước mặt mọi người, còn mắng chửi cả cha người ta nên mới sinh chuyện. Xảy ra chuyện lớn như vậy, không ngờ gã dám trêu chọc cả nhân viên siêu thị Carrefour, con bà nó, chắc nó sợ thiên hạ không loạn.

- Giáo sư Tô, anh cũng ở trong này sao?

Trương Học Võ toét miệng cười nói.

- Đúng vậy, không ngờ gặp được Chủ nhiệm Trương ở đây.

Tô Ái Quân nhìn thấy vẻ mắt anh ta giống khóc hơn cười, cố nén cười nói.

- Trương Học Võ, còn tụi bây nữa, tao bảo tụi bây cút đi, có nghe không?

Mạnh Xuân Sinh chỉ vào Trương Học Võ rít gào như sấm. Vì Tô Ái Quân xuất hiện nên mọi người xung quanh không chịu tản đi.

- Cậu Mạnh, cậu Mạnh, đừng nói Chủ nhiệm Trương như vậy. Anh ta uống nhiều nói càn, cậu đừng để bụng.

Từ Đông Kỷ không uống nhiều rượu hơn hai người, cũng bị không bị đánh đến điên đầu. Tất nhiên y biết, dù sao thì Trương Học Võ kia cũng là cán bộ trung tầng của Ủy ban nhân dân thành phố. Mạnh Xuân Sinh thì không có chức vụ gì, dưới mắt công chúng, Mạnh Xuân Sinh kêu cả tên Trương Học Võ, còn quát người ta cút đi, thật là đắc tội chết với người ta. Nếu Trương Học Võ phải rời đi như vậy, ngày sau đừng hòng ngẩn đầu trong thành phố, vĩnh viễn bị người ta nhạo báng.

Tô Ái Quân lập tức xụ mặt. Lớn đến chừng này, ngoại trừ cha anh là Tô Hoán Đông mắng mấy chữ “cút đi” linh tinh như thế, thật sự chưa ai nói như vậy với anh ta. Nếu anh ta nhịn, nếu sau này có người nhắc tới, chẳng phải đã làm mất mặt nhà họ Tô sao? Những người đó sẽ không cho là Tô Ái Quân khoan dung độ lượng, chỉ biết chửi bới anh ta không dám gánh vác. Đường đường là con trai Bộ trưởng Bộ Đường sắt, giáo sư Đại học Giao Thông Phụng Nguyên, chủ nhiệm khoa, không ngờ lại bị đứa con của một Chủ tịch Hội đồng nhân dân thành phố cấp 3 quát “cút đi” trước mặt mọi người.

Đây không chỉ liên quan thuần túy đến thể diện của Tô Ái Quân mà còn quan hệ đến thể diện của nhà họ Tô.

Trương Học Võ cười lạnh trong lòng. Mạnh Xuân Sinh ngu xuẩn này. Người của siêu thị Carrefour vốn đang chờ Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Bành Từ giải thích chuyện hàng hóa quyên tặng của họ bị mất với quy mô lớn, không ngờ Mạnh Xuân Sinh trước mặt mọi người lại dám trêu chọc người phụ trách trọng yếu của siêu thị Carrefour, còn mắng chửi một người phụ trách quan trọng khác, thuần túy là muốn tự vẫn. Muốn người ta chết, nhưng người ta còn có thêm chỗ chống lưng là công ty tư nhân Hong Kong, cho dù ông ngoại mày là Lý Nam Thông có bản lĩnh, có thể không chế được dư luận toàn tỉnh, nhưng có thể quản được đến Trung ương, đến Hong Kong sao?

- Tránh ra, tránh ra!

Từ bên ngoài truyền đến một giọng nam, tiếp theo, bốn người cảnh sát chen chúc tiến vào, tách đám người ra hai bên.

- Ai gọi cảnh sát? Ở đây xảy ra chuyện gì?

Viên cảnh sát cầm đầu vẻ mặt nghiêm túc hỏi.

- Chúng tôi báo cảnh sát. Con của Chủ tịch Hội đồng nhân dân thành phố Mạnh Quân bị người ta vây đánh ở đây.

Từ Đông Kỷ cao giọng nói.

- Anh xem đi, bị đánh đến nông nỗi này.

Vị cảnh sát ấy hoảng hồn, vội vàng đến gần, chỉ thấy hai má Mạnh Xuân Sinh hằn dấu ấn của năm ngón tay, trên mặt còn có cả máu mũi, không ra dáng người nữa. Nhưng lại nghĩ ở thành phố Bành Từ chắc không ai dám mạo nhận là con của Chủ tịch, Bí thư Thành ủy cũ, Chủ tịch Hội đồng nhân dân hiện nay.

Nhưng anh ta vẫn cẩn thận hỏi Từ Đông Kỷ:

- Anh là ai?

- Tôi tên Từ Đông Kỷ, cha tôi là Trưởng Ban Tổ chức cán bộ.

Từ Đông Kỷ chỉ mấy người Phương Minh Viễn, Lâm Liên và Vũ Điền Quang Ly nói:

- Chính là ba người này ra tay, còn đánh Lỗ Vi, con của Chủ nhiệm Ủy ban xây dựng, xin đem bọn họ về sở thẩm tra.

Vị cảnh sát kia chấn động trong lòng. Con của Trưởng Ban Tổ chức cán bộ, con của Chủ nhiệm Ủy ban xây dựng, lại còn cả con của Chủ tịch Hội đồng nhân dân, đây đều là những nhân vật lớn trong thành phố.

- Bắt hết bọn chúng, mang về sở, kiện chúng tội cố ý đả thương người khác, các người cũng thật to gan.

Vị cảnh sát kia liền nhăn mặt nhíu mày, thay đổi hoàn toàn bộ dáng, nghiêm mặt sắt nói.

- Khoan đã!

Trương Học Võ lập tức kêu lên. Phương Minh Viễn và Lâm Liên đều là nhân viên của siêu thị Carrefour, lần trước lúc nghiệm thu hàng hóa ở kho đã từng gặp qua. Nếu cứ để cảnh sát mang bọn họ đi như vậy, sau này sẽ càng phiền toái hơn, chắc chắn các lãnh đạo cao cấp của siêu thị Carrefour sẽ bị chọc giận.

Vị cảnh quan kia quay lại, nhìn Trương Học Võ, vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Anh là ai, không được can thiệp việc chấp pháp của chúng tôi.

- Phó Chánh văn phòng chính phủ thành phố, đây là giấy chứng nhận của tôi.

Trương Học Võ đưa giấy chứng nhận lên.

Viên cảnh sát kia nhận giấy chứng nhận, vội vàng cười bồi trả lại cho Trương Học Võ, nói:

- Chủ nhiệm Trương, anh có chuyện gì?

Anh ta chỉ là một phó đồn trưởng nho nhỏ, cố nhiên không thể trêu vào mấy người Mạnh Xuân Sinh, cũng không thể trêu vào phó Chánh văn phòng thành phố.

- Mấy người này không thể bắt được. Bọn họ là do siêu thị Carrefour phái đến, là người phụ trách giám sát vật tư mà siêu thị Carrefour tặng cho thành phố chúng ta. Nếu anh đưa họ đi, sau này phải giải thích với công ty người ta như thế nào? Người ta có thể cho rằng đây là anh lấy việc công trả thù riêng không?

Trương Học Võ nói nhỏ bên tai anh ta:

- Cho dù không vì việc này, ngày sau siêu thị Carrefour khai trương, hệ thống cảnh sát mấy người bị người ta cho ra rìa, thì anh còn muốn làm không?

Vị cảnh sát lúc này mồ hôi đã chảy thành dòng. Chuyện hàng hóa siêu thị Carrefour quyên tặng bị mất trộm với quy mô lớn, ở sở cảnh sát không là chuyện bí mật gì, đương nhiên anh ta có nghe thấy. Lúc ấy anh ta còn mắng là mấy thằng nhóc này ngay cả hàng hóa của nạn dân mà cũng đi trộm. Anh ta càng biết, chi nhánh đầu tiên của siêu thị Carrefour ở thành phố Bành Từ sắp khai trương. Trong hệ thống cảnh sát ở Bành Từ, không ít người đã nghểnh cổ chờ mong. Chính mình phải bắt người phụ trách quyên tặng của siêu thị Carrefour mang đi trước mặt mọi người, vậy theo lời của Trương Học Võ, rất có thể phát sinh hậu quả.

Chỉ nghĩ đến đây, viên cảnh sát này lập tức cảm thấy một luồng hơi lạnh sau gáy. Đừng nói đến các lãnh đạo lúc đó sẽ phản ứng như thế nào, chỉ sợ các đồng nghiệp trong cục sẽ hận mình đến chết. Đến lúc đó, tiền đồ của mình trong ngành cảnh sát kể như tiêu đời.

- Chủ nhiệm Trương, cảm ơn anh, cảm ơn anh. Sau này chủ nhiệm có việc gì cần đến, tôi không dám sai lời. Tôi tên là Trương Câu.

Trương Câu cười nói thêm. Có thể quen biết được phó chủ nhiệm văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố xem như bắt được vàng, nếu không giữ chặt lấy thì chính là đồ ngốc.

- Trương Câu? Nhà họ Trương vó câu nghìn dặm hả? Tên rất hay.

Trương Học Võ khẽ cười nói.

-Chủ nhiệm Trương khích lệ thôi, không dám nhận, không dám nhận.

Trương Câu nói với vẻ mặt hổ thẹn. Làm người đã ba mươi tuổi rồi chỉ mới được làm phó Sở trưởng một đồn công an, nói gì đến vó câu ngàn dặm.

-Vậy chủ nhiệm Trương, anh nói chuyện này phải làm thế nào? Tôi chỉ là một đồn phó nho nhỏ, không thể đụng được cả hai bên.

Trương Câu thì thào.

-Hòa giải, trước tiên phải kéo dài thời gian, tôi chạy về báo cáo trước, việc này chúng ta không lo nổi đâu, đừng lộ thân phận của họ cho bên Mạnh Xuân Sinh biết, nếu muốn nói thì chính miệng người ta nói, nếu anh lắm chuyện thì sẽ đắc tội với người ta.

Trương Học Võ dặn dò.

-Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi.

Trương Câu như vỡ lẽ, gật đầu lia lịa.

-Tao nói, mày với nó…Điếc rồi sao, không bắt hết bọn chúng lại cho tao?

Tiếng hét giận dữ của Mạnh Xuân Sinh từ phía sau truyền đến.

Loading...

Xem tiếp: Chương 505 + 506: Trò Chơi “khoe Danh”

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Xin Chào, Đại Thần

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 8


Xông Vào Ngõ Âm Dương

Thể loại: Đam Mỹ, Huyền Huyễn

Số chương: 100



Vương Tuyết Nghi

Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình

Số chương: 50


Chân Huyết Lệ

Thể loại: Tiên Hiệp

Số chương: 100