Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Trùm Tài Nguyên Chương 309 + 310: Đường Lui

Chương trước: Chương 308: Tiến Thoái Lưỡng Nan



Đối mặt với Thứ trưởng bộ nội vụ, bản thân y là một phó tổng của công ty Alrosa, tuy người ta bỏ qua chuyện này, nhưng dù sao phó trưởng ban Wald Zeff còn phải sắp xếp một chút. Nếu như, bản thân mình đắc tội với Mikhail, gây ra sự bất mãn của cộng hòa Yakutsk, mất cả chức phó tổng công ty Alrosa, đó là điều thật là chua xót, không cần Wald Zeff sắp xếp, tự nhiên cũng sẽ có người đến hỏi thăm để trút giận cho con trai Wald Zeff.

Sau khi Nicholas Laski suy nghĩ mất nửa ngày, cuối cùng cũng quyết định ở lại, tiếp đãi Mikhail xong và sau đó quay trở lại Moscow. Tin tức về Asohon Kagetsu, y cũng đã nghe đến. Có gần ba tỷ đồng Rúp đầu tư vào Amur, chưa kể đến cái lạnh buốt của Siberia, nơi này là một phần lãnh thổ của Liên Xô ở Châu Âu, đầu tư một khoản tiền khổng lồ vào đây là một chấn động lớn. Có thể xuất ra một khoản tiền lớn như vậy để đầu tư, đương nhiên có thể tưởng tượng ra được sức mạnh kinh tế của nó.

Ngày nay, Liên Xô đã không còn giống Liên Xô trước kia, sau khi Mikhail Gorbachev lên nắm quyền, nước Mĩ dẫn đầu các nước phương tây và làm cho mối quan hệ cũng dịu đi, vốn nước ngoài bắt đầu đầu tư vào Liên Xô, với sự xuất hiện của các nhà tư bản nước ngoài, chính phủ cũng không còn giữ ánh mắt “kỳ thị”, mặc dù trong mắt của nhiều doanh nhân nước ngoài, các quan chức của chính phủ Liên Xô, không cần phải đầu tư vào một cái gì đó rủi ro, cũng không phải vất vả chạy ngược chạy xuôi, mà lại có thể tận hưởng một cuộc sống thoải mái hơn những nhà tư bản nước ngoài như bọn họ. Các nhà tư bản ngoại quốc này, các nhóm chuyên gia và các học giả, hiện giờ là các thượng khách của chính phủ Liên Xô. Ngay cả bên cạnh Gorbachev cũng có một số chuyên gia tư vấn từ Châu Âu và Mĩ, bọn họ có một ảnh hưởng to lớn, nhiều hơn so với bất kì một thời kì nào của Liên Xô. Cho nên, khi Asohon Kagetsu đến thăm, Nicholas Laski không bao giờ dám chậm trễ.

Nicholas Laski gọi thư kí các quản lý quan trọng của công ty tới, thông báo sắp xếp việc tiếp khách ngày mai, lập tức mọi người trở nên bận rộn.

Sau khi đã thu xếp xong mọi chuyện, Nicholas Laski thở phào nhẹ nhõm kéo ngăn kéo bàn lấy ra một điếu xì gà, theo giá cả thị trường quốc tế mà nói, hộp xì gà này, cũng tương đương với mấy tháng tiền lương của y. Nhưng chỉ cần y là phó tổng của công ty Alrosa, hộp xì gà này đối với y mà nói, cơ bản, không thành vấn đề, các bộ phận hậu cần sẽ bảo đảm không ngừng cung cấp cho y. Nicholas Laski đốt điếu xì gà trong tay, mặc dù đã có quyết định ở lại, nhưng bóng ma Wald Zeff lúc nào cũng lẩn khuất trong đầu của y, y không biết, vị thứ trưởng bộ nội vụ, đối với chuyện này, chỉ sẽ cười bỏ qua, hay sẽ xem nó như là một sự khiêu khích quyền lực. Nicholas hy vọng là vế trước, nhưng y cũng thừa hiểu rằng 99% là ảo tưởng. Nếu như mình là Wald Zeff ở nơi đất khách, bản thân y cũng không có chút do dự mà lựa chọn cách đàn áp đối thủ một cách không thương tiếc.

Nghĩ tới đây, Nicholas Laski không khỏi rùng minh, vừa nghĩ tới trong tương lai bản thân y người nhà phải từ bỏ cuộc sống thoải mái như hiện tại, thậm chí có khả năng phải ngồi tù, Nicholas Laski cảm thấy bất an vô cùng.

- Nếu như….

Nicholas Laski do dự một lúc, sau đó mới tiếp tục nhủ thầm trong bụng:

- Wald Zeff nhất định sẽ truy cứu chuyện này, hay là bỏ trốn khỏi Liên Xô, có lẽ đó là sự lựa chọn tốt nhất của mình trong lúc này.

Trong lòng Nicholas Laski hiểu rất rõ, chỉ cần Wald Zeff muốn trừng trị mình, thì mình và người nhà mình đều xong đời. Là một người cán bộ đảm nhiệm công ty Alrosa nhiều năm như vậy, bản chất Nicholas Laski không được thanh liêm, trung thực, tham nhũng của cải của công ty không phải là ít, nếu bộ nội vụ làm ngơ cho thì bản thân mình mới được yên, bằng không bộ nội vụ quyết định điều tra cho rõ chuyện, bản thân mình sẽ gặp rất nhiều rắc rối.

Nhưng trốn khỏi Liên Xô, nói thì có vẻ dễ, nhưng trên thực tế thì nó không dễ như vậy, đặc biệt là bản thân mình đã bị bộ nội vụ chú ý đến. Hơn nữa trốn đi đâu bây giờ? Các nước Đông Âu thì khỏi phải nghĩ tới, chắc chắn là họ sẽ không che chở cho mình, chỉ cần bộ nội vụ của Liên Xô phát ra lệnh, thì cảnh sát của nhóm các nước này sẽ lập tức bắt giữ mình và các thành viên trong nhà của mình tống cổ về Liên Xô.

Như thế cũng chỉ có thể trốn đến Tây Âu hoặc Mĩ. Lúc đó Nicholas Laski không hề suy xét đến đất nước Trung Quốc, nếu tám hoặc mười năm trước đó, mối quan hệ của hai nước chưa dịu đi, nhưng hiện tại cũng có thể suy xét đến đất nước Trung Quốc, quan hệ của hai nước đã dịu xuống, Nicholas Laski không phải là một nhân vật chính trị cấp cao cũng không phải là người có ảnh hưởng kinh tế lớn, vì thế cũng không vì y mà mối quan hệ của Trung Quốc và Liên Xô trở nên căng thẳng hơn.

Tây Âu hay Mĩ hay là Nhật Bản…Ánh mắt Nicholas Laski đột nhiên sáng lên, ngày mai Asohon Kagetsu đến thăm công ty, không phải là người Nhật Bản sao?

Asohon Kagetsu cũng không biết, vào thời điểm này, trong công ty Alrosa, không ngờ còn có một vị phó tổng hết sức quan trọng, đang vắt hết óc ra để tính toán, làm thế nào để mối quan hệ giữa y và cô trở nên gần hơn, để y có con đường thoát thân.

Vào lúc này, cô đang cùng với Phương Minh Viễn làm việc với một số người ở Mikhail bố trí các nhân viên đi cùng, cùng đi bộ trên các đường phố của thành phố Yakutsk, cảm nhận được cái lạnh cũng như những phong cảnh khác nhau. Mặc dù tuyết càng ngày càng dày lên, nhưng ít gió, nhiệt độ bên ngoài cũng không khiến bọn người Phương Minh Viễn không thể chịu đựng được. Đi bộ trên đường phố, nhìn hai bên đường kiến trúc mang phong cách Nga đặc trưng, cũng như các phương tiện giao thông và người đi bộ, trong lòng bọn họ cảm thấy có chút lạ lẫm.

Phương Mĩnh Viễn tùy ý chỉ vào các kiến trúc ở hai bên đường phố, hỏi về mục đích sử dụng chúng, các nhân viên trong đoàn trả lời cho hắn biết, hắn cảm thấy có phần ngạc nhiên:

- Chúng ta đi còn chưa đến 200m? Mà có đến bốn thư viện, hai trường học?

Khodorkovsky nhẹ giọng nói:

- Phương tiên sinh, điều này không có gì là ngạc nhiên, thành phố Yakutsk một năm có chín tháng là mùa đông, mọi người ít hoạt động ngoài trời, cho nên học tập và đọc sách cũng là một hoạt động để bọn họ giải trí. Theo tôi được biết, thành phố Yakutsk có đến hơn 600 thư viện, tuy nhiên, cũng không phải là các thư viện lớn, thư viện lớn nhất có tên là Pushkin, có lưu trữ trên một triệu bộ sách. Mọi người ở đây còn có các rạp chiếu phim điện ảnh lớn và các câu lạc bộ.

- Làm sao mà anh biết được rõ ràng như vậy?

Phương Minh Viễn dừng lại nói:

- Anh đã ở đây bao lâu?

Khodorkovsky cười khúc khích nói:

- Thực ra trước đó tôi cũng chưa có đến, nhưng đã sớm được nghe nói đến. Khi đi bộ dọc theo con đường này, tôi và cấp dưới của bộ trưởng Mikhail có nói chuyện phiếm với nhau, được biết, cậu Phương muốn bỏ tiền ra thuê tôi, vì thế tôi phải làm thế nào để cho ngài cảm thấy tiền mà ngài bỏ ra có giá trị.

Hiện tại Khodorkovsky ước gì Phương Minh Viễn để y ở bên cạnh, cho dù có phải chạy ngược chạy xuôi khắp Liên Xô cũng không có vấn đề gì. Từ lúc biết Phương Minh Viễn đến thời điểm hiện tại, không đến mười ngày lao động, mà tiền thù lao trả cho y không kém một năm làm việc.

Phương Minh Viễn khẽ mỉm cười, tên Khodorkovsky này, thực ra cũng là người có lòng.

- A? Cậu Phương, cậu hãy nhìn những người này mà xem, toàn bộ bọn họ đều mặc áo da?

Asohon Kagetsu vừa chú ý tới, trên đường phố, bất kể là nam nữ hay già trẻ, hầu như đều mặc áo da, có một vài người mặc áo lông, trông có vẻ sặc sỡ.

- Đây là những điều có thể ngài không biết.

Bước theo sau Phương Minh Viễn, Khodorkovsky cười nói:

- Nước cộng hòa Yakutsk nằm gần Bắc cực, thời tiết lạnh, nếu chiếu theo những lời nói của người Châu Âu, bảo vệ động vật, từ chối những loài động vật có lông, người dân ở đây không có cách nào sinh tồn. Mặc dù áo lông giữ ấm rất tốt, nhưng những người dân ở nơi này phải chịu một kiểu thời tiết lạnh khắc nghiệt nhiệt độ có khi xuống tới -700C, ngoại trừ áo da bên ngoài, không có mặc bất kì loại áo nào để có thể giữ ấm. Hơn nữa ở đây bọn họ cũng có nguồn tài nguyên động vật rất phong phú ở dưới biển thì có hải tượng, hải báo và bạch hung, ở trên đất liền thì có gấu, ngựa, lang, lộc, tuyết dương, tuần lộc hầu như loại nào cũng có. Ngoài ra nơi này còn sản xuất ra loại áo da cáo lông đỏ quý báu, cáo bắc cực, cáo Bắc cực, hắc điêu và chồn Châu Mĩ. Người dân địa phương có truyền thống sử dụng các sản phẩm từ lông động vật để chống lại cái lạnh.

Thành phố Amur tiếp giáp với nước cộng hòa Yakutia, cho nên đối với một số ít phong tục tập quán nơi này, Khodorkovsky đều biết đến.

- Chất lượng áo da ở nơi đó như thế nào?

Trên mặt Asohon Kagetsu có vài phần vui mừng. Cô cũng không phải là thành viên của các tổ chức bảo vệ động vật, vì vậy cũng không ghét bỏ gì áo da.

- Đương nhiên là không thể chê vào đâu được, ở đây, không ai dám ăn bớt nguyên vật liệu trong việc sản xuất áo da, làm điều đó có thể hại chết người khác.

Khodorkovsky nhìn quanh, lấy tay chỉ về phía bên kia đường:

- Ngài xem, bên kia chính là chỗ bán các loại sản phẩm lông thú.

Tất cả đoàn nhìn theo hướng y chỉ, quả nhiên thấy rất nhiều ngoài trừ một số nhà cửa ra thì hầu như tất cả đều là các sản phẩm được làm từ lông thú như mũ, găng tay.

Asohon Kagetsu và Lâm Liên lập tức đi tới đó, bọn người Phương Minh Viễn tự nhiên bước theo sau.

Khi thấy bọn họ đến, chủ cửa hàng vội vàng đi ra đón, đoàn người phải đến mười người, đối với bọn họ mà nói, đó chính là một lượng khách hàng lớn.

Asohon Kagetsu và Lâm Liên lấy xuống từ cái giá phía trên hai chiếc mũ lông màu trắng, đội vào đầu, chủ cửa hàng đứng ở một bên nói vài câu tiếng Nga.

- Y nói đây là chiếc mũ lông được làm từ Cáo bắc cực, vào mùa đông, lông của cáo Bắc cực ấm hơn so với lông gấu bắc cực.

Khodorkovsky phiên dịch lại những lời nói của chủ cửa hàng, hai người phụ nữ lấy hai chiếc mũ đó, quả thực là rất đẹp và ấm.

Phương Minh Viễn gật gật đầu, chủ cửa hàng nói quả đúng là sự thật, tính năng giữ ấm của lông cáo bắc cực quả thực là rất xuất sắc. Hơn nữa cái đầu của cáo bắc cực lớn hơn so với những con cáo thông thường, thân thể cũng dài, lông da có màu nhung tuyệt đẹp, cho lên trên thị trường lông da quốc tế, từ trước tới nay luôn luôn là một mặt hàng bán chạy nhất. Y nhìn lên những chiếc mũ lông ở phía trên, nói với Khodorkovsky:

- Anh hỏi giúp anh ta, có sản phẩm da cáo bắc cực nào có màu sắc sặc sỡ không?

Cáo Bắc cực có màu sắc sặc sỡ, loại cáo ở bắc cực có màu lông đột biến, như cáo ảnh, cáo trân châu Bắc Cực, cáo ngọc bích Bắc Cực, cáo bạch kim Bắc Cực, gọi chung là cáo bắc cực đa sắc.. Đặc biệt là con cáo bắc cực có màu xanh da trời, được xem là cực phẩm của cáo Bắc Cực. Bởi vì lông của chúng duy trì được tính giữ ấm của cáo Bắc Cực nên có thể dùng ở bất kì vùng nào có thời tiết khá lạnh, vì thế trên thị trường lông da quốc tế, rất được các quý phu nhân để mắt tới và tìm mua. Tuy nhiên những con cáo bắc cực hoang dã có màu sắc sặc sỡ là rất hiếm, đại bộ phận những sản phẩm lông da trên thị trường đều được sản xuất từ những con cáo bắc cực được nuôi trong chuồng. Phương Minh Viễn sống ở kiếp trước, cũng có cơ hội biết được điều này.

- Cậu Phương tôi chỉ sợ rằng làm cậu thất vọng.

Một giọng nói cất lên từ phía sau, Phương Minh Viễn quay đầu nhìn lại, thấy một người đàn ông người Nga to cao đứng cách không xa, miệng thở ra khói trộn vào không khí.

Mikhail sắp xếp đoàn tùy tùng nghênh đón ngay lập tức, đưa ông ta lại gần Phương Minh Viễn, Phương Minh Viễn nhìn thấy rõ ràng, người này có ảnh hưởng lớn đối với đoàn tùy tùng, một số nhân viên phải đến chào ông ta.

Khodorkovsky sợ hãi nói nhỏ với Phương Minh Viễn:

- Ông ta chính là phó tổng giám đốc của công ty Alroso của nước cộng hòa Yakutsk, tên ông ta là Nicholas Laski. Mục đích đến đây là gặp cô Asohon Kagetsu.

Phó chủ tịch của công ty Alrosa, đối với hắn chỉ là một người Liên Xô bình thường, nhưng thực ra là có một vị trí vô cùng to trong xã hội. Khodorkovsky cảm thấy mình đi theo Phương Minh Viễn chuyến này thật là đáng giá, không chỉ có được thu nhập cao, mà còn được mở rộng tầm mắt.

Nicholas Laski thở dài mấy hơi, thực sự ông ta không thể chờ được đến ngày mai, hơn nữa ngày mai có Mikhail đi cùng với nhóm người Phương Minh Viễn, muốn nói chuyện riêng tư, sợ là không thuận lợi. Nicholas Laski nhận thức được rằng hiện giờ bản thân mình phải khôn ngoan, phải thu xếp việc này trước khi Wald Zeff ra tay với mình, sợ rằng nửa cuộc đời còn lại của mình phải sống trong tù.

Với địa vị của mình ở thành phố Yakutsk, không khó để biết được bọn người Phương Minh Viễn đi đâu, chỉ có điều khi đó y vội vội vàng vàng lái xe đuổi theo, một nhân viên trong khách sạn đã cho y biết, đoàn người Phương Minh Viễn, đã ra ngoài đi dạo trên phố.

Mặc dù y ở thành phố Yakutsk này trong nhiều năm, nhưng trong thời tiết này, muốn tìm được người, không phải là một việc dễ dàng gì. Thành phố Yakutsk cũng không phải là lớn, đoàn người Phương Minh Viễn lại rất đáng được chú ý tới, nếu Nicholas Laski không tới khách sạn trễ một bước, chắc chắn sẽ không phải như bây giờ, mà phải vội vàng chạy đuổi theo bọn họ.

- Nicholas Laski? Phó chủ tịch công ty Alrosa?

Tim Phương Minh Viễn đập thình thịch, không phải chính mình phải cùng với Mikhail đi chào hỏi hay sao, ngày mai đến thăm công ty Alrosa, một người như thế này tại sao lại chạy đến đây tìm mình? Ông Nicholas Laski làm việc này là có ý gì? Nếu tình cờ gặp mặt thì không có gì đáng nói, nếu cố ý, phải suy xét chuyện này kĩ càng.

Nicholas Laski đi tới trước mặt Phương Minh Viễn, cũng có một chút run sợ, mặc dù, y cũng đã nghe nói qua, Phương Minh Viễn tuổi tác không lớn, nhưng cũng thật không ngờ, không ngờ hắn lại quá trẻ như vậy, thoạt nhìn trông giống một đứa bé thì đúng hơn. Asohon Kagetsu cũng chú ý tới Nicholas Laski, bỏ mũ xuống, bước lại gần.

- Hoan nghênh hai vị đến thành phố Yakutsk, tôi xin tự giới thiệu, tôi tên là Nicholas Laski, phó chủ tịch của công ty Alrosa chi nhánh ở thành phố Yakutsk, tôi đã được bộ trưởng Mikhail thông báo, ngày mai hai vị sẽ đến thăm công ty, không ngờ lại có sự trùng hợp như vậy, có thể gặp hai vị ở đây.

Nicholas Laski chủ động đưa tay ra nói. Phương Minh Viễn và Asohon Kagetsu cùng bắt tay y.

Nicholas Laski cưới nói:

- Cậu Phương cậu muốn có được lông da sặc sỡ của cáo bắc cực, nhưng ở đây bọn họ không có.

Hiện tại Liên Xô, kĩ thuật nuôi cáo bắc cực chưa thuần thục, hầu hết các sản phẩm lông da đều làm từ cáo bắc cực hoang dã, tần suất xuất hiện cáo bắc cực có màu sắc sặc sỡ tự nhiên rất là hiếm, một khi xuất hiện, sẽ có bộ phận những người có địa vị mua liền, đưa vào các doanh nghiệp lớn, các cửa hàng trên đường phố thế này, không thể có khả năng có được những sản phẩm như thế.

Nhìn thấy nét mặt của Asohon Kagetsu có vẻ tiếc nuối, Nicholas Laski cười nói:

- Nếu hai vị thực sự muốn có sản phẩm này, việc này tôi có thể làm được. Không dám nói là tìm được nhiều, tôi có thể tìm được hai hoặc ba cái sản phẩm lông da loại này.

Y làm việc nhiều năm ở nước cộng hòa Yakutsk, có nhiều mối quan hệ, có thể mua được hai hoặc ba sản phẩm là điều có thể chắc chắn.

- Rất cảm ơn ngài Nicholas Laski..

Phương Minh Viễn thuận nước đẩy thuyền. Tục ngữ có câu, không nhờ vả thì không tỏ ra săn đón nịnh bợ, không làm chuyện xấu thì không chủ động như vậy. Nicholas Laski chủ động mà tìm đến đây, 80% là có việc cần nhờ. Tuy nhiên, đó cũng là điều tốt, bản thân mình đề xuất mua nguyên vật liệu chui là rất tốt. Nếu Nicholas Laski không có yêu cầu nào, thì thật là đáng tiếc.

Trong lòng Nicholas Laski như có tảng đá lớn đè xuống, nếu bên kia không có ý định từ chối mình thì thật là tốt, ít nhất thì cũng là một khởi đầu tốt. Nhưng đồng thời, y cũng xác định được một chút, xem ra thật đúng như mình nhận định, địa vị của Phương Minh Viễn cao hơn Asohon Kagetsu, ít nhất thì hắn có thể thay mặt Asohon Kagetsu đưa ra quyết định. Cứ như vậy, trong lòng Nicholas Laski có vài phần kiên định, những người trẻ tuổi, làm việc phần lớn xuất phát từ sự thích thú, vui vẻ bênh vực kẻ yếu, ít kinh nghiệm xã hội, bản thân mình thuyết phục Phương Minh Viễn, dễ dàng hơn so với việc thuyết phục Asohon Kagetsu.

Kế tiếp, Nicholas Laski liền gia nhập với đoàn người của Phương Minh Viễn, ông làm việc nhiều năm ở thành phố Yakutsk, bản thân lại là một cán bộ cấp cao, hiện giờ thế cục ở Liên Xô tất nhiên ông phải tinh tường hơn nhiều so với người bình thường, cùng Phương Minh Viễn, Asohon Kagetsu tán gẫu cũng có ích. Phương Minh Viễn thuận thế đề xuất mua nguyên vật liệu của công ty Alrosa, Nicholas Laski nghe thấy thế trong lòng tỏ rõ muốn được giúp đỡ, vỗ ngực cam đoan, nhất định sẽ không để bọn người Phương Minh Viễn phải thất vọng.

Trong lòng Asohon Kagetsu cười thầm, cô xem như đã nhìn ra, chắc chắn rằng Nicholas Laski có chuyện gì đó cần nhờ vả, cho nên mới nhiệt tình mà giúp đỡ như vậy, muốn nhân cơ hội này, để tạo mối quan hệ tốt với Phương Minh Viễn, nhưng đường đường là một phó chủ tịch của công ty Alrosa, chắc hẳn y đã làm sai chuyện gì đó, muốn theo Phương Minh Viễn để cùng nhau chia sẻ, nhưng cũng không phải là điều dễ dàng gì.

Hơn nữa, Nicholas Laski có lẽ chỉ nghĩ rằng, Phương Minh Viễn chỉ tính toán mua chút nguyên vật liệu chui mang về nước thôi, nhưng đã không nghĩ rằng, số lượng mà Phương Minh Viễn muốn mua, nó sẽ trị giá hàng trăm triệu Rúp.

Trên đường đi gió tuyết càng ngày càng lớn, một lúc sau bọn người Phương Minh Viễn mới đi ra khỏi, tay chân rét run lên, vì thế mọi người quay trở về và thảo luận về vấn đề này sau.

- Các vị có muốn thử những món ăn truyền thống của nước cộng hòa Yakutsk không?

Nicholas Laski mỉm cười nói:

- Tôi biết một nhà hàng nấu các món ăn truyền thống, không biết buổi tối hai vị có sẵn lòng đi với tôi không.

- Nhà hàng món ăn truyền thống?

Phương Minh Viễn ngạc nhiên nhìn thoáng qua tên phiên dịch Khodorkovsky, nước cộng hòa Yakutia còn có những món ăn độc đáo mang đậm chất địa phương sao?

Khodorkovsky nói thầm vào tai Phương Minh Viễn:

- Ngài Nicholas Laski nói tới có lẽ là món thịt ngựa…

Hóa ra, nước cộng hòa Yakutsk nằm ở bắc cực, môi trường rất khắc nghiệt. Đặc biệt là trước khi có các phương tiện giao thông hiện đại, nơi này trước kia không có phương tiện giao thông, cho nên nhắc đến ăn uống, các món ăn truyền thống của nước cộng hòa Yakutsk sử dụng các con vật như thế. Trước kia đám cưới ở Yakutsk, cô dâu bưng lên món tốt nhất chính là đầu ngựa nấu chín, cùng với một ít tràng thịt ngựa.

Về phần các thực phẩm hàng ngày, vô cùng đơn sơ, lương thực thiếu hụt quanh năm, thậm chí bọn họ còn dùng vận sam, cây linh sam cắt thành những miếng mỏng, hoặc nghiền thành bột, nấu cháo hoặc làm bánh mì, sau đó là sữa, bột cá ăn cùng nhau. Hiện nay, mặc dù điều kiện giao thông của nước cộng hòa Yakutsk đã được cải thiện, lương thực thực phẩm cũng đã đầy đủ, nhưng thịt ngựa vẫn là món trọng yếu của các nhà hàng.

“Thịt ngựa ư?”

Phương Minh Viễn nói thầm, thực ra hắn chưa ăn qua món này, nhưng đoán chừng ăn cũng sẽ không tốt, nếu không, chế độ ăn của người Trung Quốc, rất ít khi lấy thịt ngựa làm thức ăn. Asohon Kagetsu có chút do dự, con ngựa vốn là bạn của con người. Muốn ăn thịt ngựa? Cô cũng chưa từng nghĩ tới.

Nicholas Laski cũng nhận thấy bọn người Phương Minh Viễn có chút do dự, thay đổi giọng điệu của mình nói:

- Thôi cũng được, buổi tối tôi tìm được một nhà hàng cơm tây cũng rất ngon.

Mọi người liền cười.

Về tới khách sạn mọi người phân tán mỗi người một nơi, người nào về phòng người đó, còn lại Nicholas Laski đi theo Phương Minh Viễn và Asohon Kagetsu vào phòng, khách và chủ ngồi xuống. Khodorkovsky cũng ngồi phía sau Phương Minh Viễn. Còn lại Trần Trung ngồi ở góc phòng.

Nicholas Laski nhìn thoáng qua Khodorkovsky, đánh mắt xung quanh Phương Minh Viễn, lúc này Phương Minh Viễn mới chú ý tới ánh mắt của Nicholas Laski nhìn Khodorkovsky, có chút không rõ nguyên nhân, không có Khodorkovsky ở đây, phải nhờ người khác đến làm phiên dịch hay sao, bản thân mình và Asohon Kagetsu đều không hiểu tiếng Nga.

- Cậu Phương, cô Asohon Kagetsu, chúng ta có thể chính thức nói chuyện mua bán nguyên vật liệu chui được rồi đấy.

Nicholas Laski đột nhiên nói bằng tiếng Anh. Phương Minh Viễn ngẩn người ra, hiểu rằng Nicholas Laski không muốn Khodorkovsky nghe được chuyện này.

- Khodorkovsky, ngài Nicholas Laski đây có thể nói tiếng Anh, như vậy anh có thể trở về phòng mà nghỉ ngơi.

Phương Minh Viễn có ý muốn Khodorkovsky ra khỏi phòng.

- Ngài Nicholas Laski, ngài nói tiếng Anh rất tốt.

Asohon Kagetsu cười duyên nói.

- Giáo viên tiếng Anh của tôi đã từng du học ở Luân Đôn. Vì thế có thể nói được nhưng nghe thì không được tốt lắm.

Nicholas Laski tươi cười có chút tự hào.

Loading...

Xem tiếp: Chương 311: Đơn Hàng Một Tỷ Rúp

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Phụ Ái Tình Độc Lam Tịch

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 45


Kết Quả Của Sự Trả Thù

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 23


Thiên Tài Khí Phi

Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình

Số chương: 167


Tam Tiểu Thư Anh Yêu Em

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 50


Huyền Trung Mị

Thể loại: Ngôn Tình, Huyền Huyễn

Số chương: 91