Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Trùm Tài Nguyên Chương 126: Siêu Thị Carrefour (phần Sau)

Chương trước: Chương 125: Siêu Thị Carrefour.



Người nói là Phương Minh Viễn. Siêu thị của hắn khai trương, hắn cũng dẫn theo Triệu Nhã và Phùng Thiện tới góp vui. Lưu Dũng ở phía sau nghe thấy cũng muốn xem thứ chưa nhìn thấy. Còn Asohon Kagetsu cũng rảnh rỗi nên theo đế,

- Sao? Cậu Phương cũng ở trong này à?

Lý Đông Tinh mỉm cười. Về những chuện xảy ra ở thị trấn Hải Trang mấy ngày qua, Quan Duyệt Võ đã báo cáo cho ông ta rất tường tận. Mấy vị Phó chủ tịch trong huyện Bình Xuyên nhiều năm nay nhậm chức, rắn có lý của rắn, chuột có lý của chuột. Từ những manh mối không giống nhau ấy cũng hiểu được phần nào.

Hiện tại những người dân ở huyện Bình Xuyên này đã có thêm nhân thức về sức mạnh của gia đình nhà họ Phương. Khi quán ăn nhà họ Phương khai trương, Mã Vĩnh Phúc và Dương Quân Nghĩa đã tới. Họ nhận thức được rằng, gia đình họ Phương đã có người trên tỉnh giúp đỡ. Như vậy, Đồng Đống và Vương Hạo bị giết không thể nghi ngờ, đó là do gia đình họ Phương rất có sức ảnh hưởng với thế giới bên ngoài. Đồng Đống là một ủy viên thành ủy, là nhân vật nổi tiếng trong cục cảnh sát. Theo điều tra biết được y không thua kém gì Lý Đông Tinh. Y được cử tới huyện Bình Xuyên nắm giữ chức vụ Bí thư huyện ủy cũng đủ nhìn thấy năng lực và kinh nghiệm của y. Nhưng Đồng Thanh Hoa gây ra chuyện ở huyện Bình Xuyên đã làm cho Đồng Đống bị cảnh sát tỉnh cách ly để thẩm tra. Điều này chỉ sau vài ngày khi sự việc xảy ra.

Những người này đều nằm trong biên chế nhà nước, đương nhiên bọn họ có thể hiểu được, nếu không muốn nói là biết được một trăm phần trăm sự việc. Thậm chí, ngay cả Dương Quân Nghĩa, giám đốc cục cảnh sát tỉnh cũng không thể giải quyết triệt để, chỉ giải quyết nửa vời. Mặc dù nói cách ly để thẩm tra nhưng những người này trong lòng đều biết rằng con đường làm quan của Đồng Đống và Vương Hạo đã hoàn toàn chấm dứt! Mặc dù không bị vào nhà lao nhưng sau này cũng không thể trở về vị trí công tác như trước đây. Một người là ủy viên thành ủy, một người nắm quyền cục trưởng cục cảnh sát, cứ như vậy mà rớt đài.

Điều này làm cho nhóm lãnh đạo huyện Bình Xuyên có cái nhìn kính trọng đối với gia đình nhà họ Phương. Mối quan hệ ngầm giữa gia đình nhà họ Phương với các cán bộ trong huyện càng trở nên thân thiết. Mối quan hệ qua lại từ trước đến nay đều là hai bên cùng có lợi. Khai ai có thể phủ nhận, gia đình họ Phương được như ngày hôm nay là có một nửa công lao của Lý Đông Tinh, một vị lãnh đạo vừa mới nhận chức chủ tịch huyện chưa lâu. Tất cả mọi người thế nào cũng phải cho ông ta một chút thể diện.

- Chào bác Lý và các vị chú bác. Cậu Phương cái gì chứ, chẳng qua là mấy tiếng để bạn bè thân thích gọi nhau thôi, các chú bác cứ gọi cháu Minh Viễn là được rồi.

Phương Minh Viễn đón tiếp thân mật, mấy người được gọi tên tự nhiên đều gật đầu đáp lại. Nhóm người lãnh đạo huyện Bình Xuyên tất nhiên phải biết trung tâm của nhà họ Phương chính là người thiếu niên này chứ không phải là Phương Bân đang biểu diễn trước sân khấu kia, đó chẳng qua là người quản lý sản nghiệp nhà họ Phương trước khi Phương Minh Viễn có thể chính thức tiếp quản.

Lý Đông Tinh khẽ mỉm cười với Phương Minh Viễn và nói ra ý kiến:

- Lúc nãy cháu nói không chỉ tốt như vậy, thế còn có điều gì tốt hơn thế nữa?

Phương Minh Viễn cười nói

- Bác Lý lúc nãy nói rất đúng, sự sắp xếp hàng hóa như vậy vừa có thể giúp khách hàng biết được phẩm chất hàng hóa, mặt khác khách hàng không phải bận tâm tới sự coi thường của nhân viên bán hàng. Mọi người tự nhiên sẽ cảm thấy thích thú, lần sau lại càng muốn đến siêu thị này để mua sắm. Đây là điểm quan trọng trong sự buôn bán, phải tranh thủ khách hàng quen. Điều này giống như chúng ta bớt đi được một số quầy hàng cũng như một số nhân viên bán hàng, thứ nhất có thể tiết kiệm được không gian, thứ hai có thể giảm bớt được mâu thuẫn nảy sinh giữa người mua và người bán. Tất cả nhân viên trong siêu thị này đều làm công tác sắp xếp, chỉnh trang lại hàng hóa. Trừ khi khách hàng muốn hỏi, nếu không mấy người họ tuyệt đối không làm phiền khách hàng tới mua đồ.

Lý Đông Tinh gật gật đầu, thực ra Phương Minh Viễn còn chưa đề cập tới một vấn đề quan trọng, đó là làm như vậy có thể giảm đi được chi phí bán hàng. Kết quả là chi phí chi cho nhân viên bán hàng trong toàn siêu thị có thể giảm đi đáng kể.

Siêu thị lớn như vậy gần như đã đáp ứng được nhu cầu mua bán của hai phần ba dân số trên huyện Bình Xuyên, nhưng tổng số nhân viên trong siêu thị lại chiếm không quá bảy người, do đó tiền công nhân viên ở đây là tương đối cao. Tuy nhiên theo như lời nói của Phương Minh Viễn thì tiền lương ở đây cao nhưng so với mấy trung tâm thương mại lớn thì vẫn chưa phải là cao lắm.

Dường như nhận thấy tâm tư của Lý Đông Tinh, Tôn Chiếu Luân đứng cạnh cười nói:

- Chủ tịch Lý, đúng là chi phí nhân công trong siêu thị có thể tiết kiệm, do đó chúng tôi có thể cung cấp một lượng hàng hóa lớn cho toàn bộ dân cư trong thị trấn. Theo như thống kê chưa đầy đủ của chúng tôi, siêu thị chúng tôi so với một vài doanh nghiệp khác trong thị trấn có thể giảm giá từ 10- 15% với các mặt hàng cùng loại. Có những hàng hóa đặc biệt giá chỉ bằng 50% so với các doanh nghiệp khác.

Lý Đông Tinh sắc mặt liền thay đổi. Y cũng không phải là không hiểu được. Nếu như giá cả các mặt hàng dầu, muối, tương, dấm chua, trà.. thấp hơn cách doanh nghiệp khác từ 10-15%, chắc chắc cư dân trong thị trấn sẽ lập tức thấy hấp dẫn bởi điều này và lượng khách tới mua chắc chắn sẽ làm tăng 10% doanh thu. Ở thập niên 80, đại bộ phận các gia đình trên đất nước Hoa Hạ mà nói chi tiêu cho những khoản ăn, mặc, tiêu dùng gần như chiếm tuyệt đại đa số chi tiêu trong gia đình.

- Như vậy một siêu thị được mở ra, đối với toàn bộ cư dân trong thị trấn mà nói, không thể nghi ngờ đó là một chuyện tốt lành. Nhưng đối với những người công nhân của khu công nghiệp trong thị trấn, e rằng sau này sẽ khổ sở!

Lý Đông Tinh dường như đang nghĩ tới ảnh hưởng tiêu cực mà siêu thị này mang tới. Nhất là khi trung tâm thương mại của huyện cách nơi này vài trăm mét gặp khó khăn. Tuy nhiên y cũng hiểu được, trung tâm thương mại đang gặp khó khăn, không có gia đình họ Phương uy hiếp thì cũng không thể duy trì được bao lâu nữa.

Tiếp theo đoàn người bọn họ đi vào siêu thị. Ở cửa chính siêu thị, dòng người đang bắt đầu lục tục tiến vào. Cũng nhờ vào chút ít kinh nghiệm ở kiếp trước, Phương Minh Viễn đã đoán trước được khả năng sẽ có nhiều dòng người đi tới, cho nên đã sớm chuẩn bị người hướng dẫn, cửa trước bố trí nhiều cảnh sát bảo vệ trật tự. Cho nên dù có một vài người hỗn loạn nhưng cũng không gây ra bất kỳ ảnh hưởng nào quá lớn.

Nhân viên siêu thị thường được chia làm hai ca làm việc trong điều kiện làm việc bình thường. Nhưng hôm nay toàn bộ nhân viên đều xuất hiện. Một bộ phận hướng dẫn cho khách hàng. Loa phát thanh bắt đầu phát sóng hướng dẫn một vài điều cần thiết khi mua sắm trong siêu thị. Tuy nhiên cho dù như vậy, nhưng kiến thức về mua sắm tự chọn người dân trong huyện Bình Xuyên chưa bao giờ biết tới, tất cả những gì nhìn thấy trước mặt đều làm họ ngạc nhiên.

- Ngày hôm đó, cho tôi cảm giác dường như tất cả cư dân trong thành trị trấn đều chạy tới siêu thị Carrefour. Dòng người không dứt, càng lúc càng có nhiều người ôm túi lớn, túi bé bước ra từ siêu thị. Đồng thời dòng người đi vào không dừng lại. Những người tới siêu thị này quên không mang theo tiền liền lập tức quay về. Tôi tin rằng, có rất nhiều người ngày hôm đó phải vào siêu thị tới hai ba lần, mỗi lần ra về đều mang theo chiến lợi phẩm.

Vài năm sau Tiền Lỗ Sinh kể lại tình cảnh ngày hôm đó trong lòng tràn dâng niềm xúc cảm.

Bọn họ gồm hơn bốn mươi người, nhưng đứng ngay cửa ra vào đúng một ngày. Cổ họng tất cả đều khô ran. Tuy nhiên khi nói tới điều này Tiền Lỗ Sinh rất đắc ý, bọn họ giúp đỡ gia đình nhà họ Phương duy trì trật tự an ninh nên cũng được thiết đãi cơm nước tử tế, sau còn cho mỗi người trong số họ phiếu mua hàng trị giá từ 70-100 nhân dân tệ. Nếu không mua hàng có thể cầm phiếu đó tới nhà họ Phương đổi lấy tiền. Lúc này đây, không thể nghi ngờ, nhóm cảnh sát huyện Bình Xuyên một lần nữa lại ý thức được rằng, vì nhiệm vụ bảo vệ cho siêu thị nhà họ Phương, họ có được ưu đãi rất lớn.

- Ngày hôm đó, chúng tôi có cảm giác rất mệt! Mệt muốn chết đi được! Phải chịu trách nhiệm đối với hàng hóa, phân loại hàng hóa theo nhóm, làm việc cho tới tận tối. Quả thực ngay lúc đó chỉ muốn nằm sấp trên mặt đất, lập tức ngủ một giấc cho sảng khoái. Trong ngày hôm đó bọn họ căn bản là không có một chút nghỉ ngơi, tất cả các công việc ăn cơm, uống nước, đi vệ sinh đều phải rất nhanh. Hàng hóa trong kho như nước chảy, người mang tới bao nhiêu, trong vòng chưa đến nửa giờ liền bán hết không còn một chút. Nói thật, trước đây tôi chưa từng nghĩ tới mọi người lại điên cuồng như vậy. Đúng tôi chỉ có thể nghĩ tới hai từ điên cuồng. Tôi lúc đó phụ trách dẫn đường cho khách hàng, bởi vì đây là phương thức mua hàng tự chọn. Dù sao ở huyện Bình Xuyên đây cũng là chuyện mới mẻ, rất nhiều điều mọi người còn chưa quen. Thí dụ như rất nhiều khách hàng trong gian hàng hóa lập tức mở đồ này đồ kia, đây là điều siêu thị không cho phép. Đến cuối ngày, cổ họng tôi đã khàn đục không nói ra lời, cổ họng khàn đục giống như khói thuốc. Những chị em phụ trách quầy thu ngân, đến cuối ngày trong tay cầm không biết bao nhiêu là tiền mặt. Chỉ có điều cứ hơn nửa giờ số tiền cầm trong tay phải mang lên phòng tài vụ nộp một lần. Tuy nhiên, ông chủ làm thế cũng không sai, một ngày tăng không biết bao nhiêu ca. Buổi tối mỗi người làm tăng ca được thêm ba mươi nhân dân tệ.

Quản lý siêu thị Carrefour ở huyện Bình Xuyên mấy năm sau đó hồi tưởng lại ngày hôm đó vẫn không khỏi xúc động nói.

- Ngày hôm đó ư, đương nhiên là tôi nhớ rất rõ, người dân huyện Bình Xuyên trước nay chưa từng mua sắm như thế bao giờ, ai đã trải qua ngày hôm đó tôi nghĩ đều rất khó quên. Đó là một ngày chủ nhật. Bởi vì gia đình nhà họ Phương khai trương siêu thị này, mọi người cũng sẽ nhớ rất lâu. Thứ nhất khi nói về gia đình nhà họ Phương, mọi người đều biết rằng. Năm xưa, vì đất nước nhiều cảnh sát và bộ đội hy sinh, gia đình họ phần lớn gặp khó khăn, không có người trụ cột. Mọi người ai cũng muốn giúp đỡ, nhưng khổ nỗi năm ấy mỗi gia đình thu nhập đều giảm đi hơn một nửa. Nuôi gia đình mình còn không nổi làm sao có thể giúp đỡ người khác? Trong lúc này, gia đình họ Phương thuê lao động với mức lương cao, coi như bọn họ đã giải quyết khó khăn cho mọi người, mọi người đã nghĩ phải làm sao giúp nhà họ khai trương náo nhiệt. Thứ hai là trước khi siêu thị khai trương, nhà họ Phương đã tuyên truyền không ít, hơn nữa nội dung trên tờ rơi cũng rất thu hút. Ừ, tôi nhớ rõ trên mặt giấy có ghi giá dầu, trứng gà, thịt. Giá so với bên ngoài giảm hơn 10%. Hơn nữa tôi còn nhớ rất rõ những mặt hàng đặc biệt như nồi, ừ, có chỗ, nồi xào rau, giá giảm một nửa so với ở trong trung tâm thương mại huyện, anh thử nói xem như thế này lẽ nào mọi người lại có thể không đi sao? Năm ấy nhà nào ít nhất cũng phải mua một vài đồ vật, mất một chút tiền, chứ đừng nói tới chuyện lần này mua lại tiết kiệm được mấy đồng. Tôi cho rằng, vào ngày nhà họ Phương khai trương siêu thị, hầu hết mỗi hộ gia đình trong huyện Bình Xuyên đều mua ít nhất là hai cái nồi!

Một chủ quán huyện Bình Xuyên mặt mày hớn hở kể lại.

- Nói thật, lúc đó chúng ta mới ý thức được rằng, siêu thị nhà họ Phương, ừ, cũng chính là siêu thị Carrefour là loại hình buôn bán thay thế hình thức cũ. Nhưng sau lại là hình thức tiêu thụ làm chúng tôi cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Không chỉ có một ngày, mà sau khi khai trương gần một tuần, chúng tôi phải cử tới hơn mười, thậm chí còn tới hai, ba mươi cảnh sát tới duy trì trật tự trị an. Nơi này căn bản là kho hàng của Cục cảnh sát, bên cạnh có một cơ quan hành chính. Gần bảy ngày lượng hàng tiêu thụ của nhà họ Phương gần bằng lượng hàng tiêu thụ của trung tâm thương mại huyện trong một tháng rưỡi. Hơn nữa, lượng khách nhiều chứ không ít! Lúc đó cũng làm cho cán bộ lãnh đạo huyện hoảng hốt!

Cục trưởng cục thương nghiệp huyện Bình Xuyên lúc đó không khỏi kích động nói.

- Không chỉ chúng ta, các cán bộ lãnh đạo huyện Bình Xuyên được lợi, mà sau mấy năm siêu thị họ Phương cũng phát triển thuận lợi. Dân cư trong huyện Bình Xuyên cũng đều được hưởng lợi.

Khi nhân viên trong cửa hàng bắt đầu đóng cửa, lúc này, mọi người trong thị trấn mới thở phào một cái. Chỉ có thể dùng hai chữ “điên khùng” để miêu tả ngày hôm đó. Cuối cùng một ngày cũng trôi qua, nhìn vào siêu thị mọi thứ trống không, mọi người lộ ra vẻ tươi cười. Tuy nhiên công tác cuối cùng là thống kê số liệu vẫn còn chưa hoàn tất. Nhưng đây là ngày khai trương, hiển nhiên như vậy đã là rất thành công.

Phương Minh Viễn nhìn vào đồng hồ, kim đồng hồ đã chỉ sắp mười giờ tối. Cơ bản là phải đóng cửa siêu thị, kết quả là vẫn kéo dài tới tận mười giờ tối. Triệu Nhã, Phùng Thiện đã được hắn phái người đưa về thị trấn Hải Trang, dù sao ngày mai các cô cũng còn phải đến trường.

Hắn cũng nhìn Phương Bân và Tôn Chiếu Luân cũng đang hưng phấnkhông dứt như vậy, tươi cười nói:

- Chú út, Giám đốc Tôn, cháu thấy thời gian không còn sớm nữa. Có nhiều nhân viên nhà cách xa siêu thị, trước hết phải để các nhân viên nữ về nhà thôi. Cử một người lái xe đưa họ về, phải đảm bảo an toàn cho họ. Về việc này, đừng ngại mời một vị cảnh sát hộ tống một đoạn.

- Cậu Phương, cửa hàng này ngày mai chín giờ là phải mở cửa. Trong thị trấn cũng không thể lộn xộn như vậy.

Tôn Chiếu Luận chần chừ một lúc rồi nói.

- Cậu Phương, nếu không thì ngày mai mọi người đến sớm một chút, thu dọn lại, sắp xếp hàng hóa...

Dạo này làm việc chung với Phương Minh Viễn, anh ta thấy hắn đối với siêu thị không phải hoàn toàn không biết gì cả, ngược lại, có vài thứ, có cách ghi nhớ, so với người lão luyện trong siêu thị có khi còn nghĩ thấu triệt hơn.

- Tuy nhiên việc bổ sung hàng hóa này sẽ giao lại cho Giám đốc Tôn, nếu đoàn xe không đủ, có thể liên hệ nói Trần Trung cung cấp thêm xe.

Phương Minh Viễn cười nói.

- Điều đó đương nhiên là không còn gì bằng!

Tôn Chiếu Luân hoan hỉ mặt mày. Hôm nay thực sự là ngoài dự kiến của y, ban đầu lượng hàng hóa là chuẩn bị bán trong ba ngày, hiện giờ đã bán hết hoàn toàn. Kế tiếp, nhiệm vụ của y là thúc giục các nhà cung cấp, nhiệm vụ nặng nề nhất. Siêu thị tuy có trang bị xe, nhưng ai cũng muốn chính mình có thể điều khiển một chiếc.

Siêu thị Carrefour có được bước khởi đầu tốt đẹp!

Loading...

Xem tiếp: Chương 127: Quảng Trường Ẩm Thực

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Nhược Thụ

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 29


Mị Hoặc Vô Hình

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50



Ngoảnh đầu nhìn lại

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 5


Tìm Kiếm Ghi Chép Của Quỷ

Thể loại: Truyện Ma

Số chương: 8