421 Ở trong một quán café, tôi và Vương Thư đang ngồi nói chuyện với nhau. Xung quanh chúng tôi đều là những đôi tình lữ trẻ tuổi, mà tôi với Vương Thư thì cũng giống như vậy, nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
422 Tuy nói tôi còn muốn tiếp tục sờ, thế nhưng nếu tôi tiếp tục để bàn tay trong bộ ngực của Vương Thư, vậy thì có khác gì lưu manh. "Khái khái! Được rồi, nếu như Trạch Tỉnh Đằng Nhị trả thù cô, thì cô tìm Tiểu Bát là được rồi, hắn sẽ giúp cô.
423 Bước trên mảnh đất Trung quốc, làm cho tôi có cảm giác thân thiết. "Lão công!"Vừa ra sân bay, đã thấy Triệu Nhan Nghiên và chúng nữ đứng chờ. Triệu Nhan Nghiên vẫn giống như đại phu nhân của xã hội cũ, đứng ở giữa, chúng nữ đứng ở hai bên.
424 "Lỗi Lỗi, đây là cậu hai của con!"Cha tôi cười nhìn tôi nói. "Chào cậu hai. "Tôi nhìn thoáng qua ngươi mặt phệ trước mặt này, ở tôi trong trí nhớ không chiếm một ấn tượng nào, nên chỉ chào hỏi cho có lệ.
425 Giờ chỉ còn tôi và gia đình cậu hai nói chuyện. "Tiểu lỗi, điều kiện gia đình của bạn gái cháu như thế nào?"Cậu hai thấy Triệu Nhan Nghiên không ở đây, vội vàng hỏi.
426 "Được. "Triệu Nhan Nghiên nghiêm trang gật đầu nói. Trương Chí Tùng và Alice Dương nhìn hai người chúng tôi, lúc này không nói cái gì nữa, chỉ là nhếch miệng cười cười.
427 Alice Dương nghe xong nhưng không cho là đúng, nghĩ mình hiện tại là thân phận gì cơ chứ!Tự dưng tiếp xúc với người khác, như vậy người này chắc chắn không có hảo tâm gì, đã muốn tiếp xúc lại muốn chúng tôi bỏ tiền ra mời ăn hay sao! Chẳng phải là tới nịnh bợ Tập đoàn Ánh Rạng Đông hay sao!"Alice Dương vốn là muốn thay Trương Chí Tùng nói, nhưng lại sợ không lễ phép, lên cơn tức giận đã trút hết lên người cha vợ của em họ mình.
428 Bởi vì nghe nói Triệu Quân Sinh thuê phòng, nên Đinh Bảo Tam đã biết người thuê là tôi. Vì vậy buông bỏ công việc, chạy tới Khách sạn, cùng Triệu Quân Sinh lo việc tiếp đãi.
429 "Cha tôi không phải là giám đốc nhỏ, công ty của cha tôi rất lớn, là tập đoàn xuyên quốc gia. . . "Triệu Nhan Nghiên bình thường không quan tới chuyện của Ánh Rạng Đông, chỉ biết là tập đoàn có quy mô rất lớn, nhưng lại không biết cụ thể như thế nào.
430 Cho dù là nhân viên cơ quan, hay là công ty tư nhân, ai nấy chẳng muốn khoe khoang. Khách sạn này mỗi ngày đều chật ních người, ra vào nườm nượp. Chỗ ngồi ở đại sảnh đã khó kiếm, huống chi là ở trong phòng.
431 Trong một số thành phố lớn ở trong nước, bao giờ cũng tồn tại một số sòng bạc! Đương nhiên, những. . . đều không phải là hợp pháp, chúng hoạt động ngầm! Và được không chế trong tay của những Hắc Bang.
432 Đinh Bảo Tam xấu hổ nhìn tôi và Triệu Nhan Nghiên cười nói:"Lưu ca, chị dâu, ngại quá, chuyện này. . . ""Không sao cả, chúng ta cùng đi xem!"Tôi khoát tay áo nói.
433 Tôi thấy Đinh Bảo Tam dùng ánh mắt hồ nghi, thì đổ mồ hôi! Mới rồi còn đàm luận xem chỗ dựa của cô gái này là ai, hóa ra lại là tình nhân của tôi!Nhất là Ngô Huỳnh Huỳnh một câu "Cậu đã đáp ứng tặng xe thể thao cho tôi rồi đó nha" lại càng làm chuyện này trở thành sự thực.
434 Không biết Ngô Huỳnh Huỳnh xuất phát từ mục đích gì, có lẽ là không muốn tôi suy đoán được mục đích của nàng. Nói chung ở trên xe, Ngô Huỳnh Huỳnh rất cố ý cùng Triệu Nhan Nghiên tâm sự, với lại Triệu Nhan Nghiên cũng không ghét nàng.
435 Đại khái là ngồi trong quán café một vài tiếng, thì Triệu Nhan Nghiên mới gọi điện thoại tới. "Lão công, chúng em mua xe rồi, anh ở chỗ nào? Sao em không thấy xe của anh!"Triệu Nhan Nghiên hỏi.
436 Thế nhưng hiện tại vấn đề trọng yếu nhất là, xe của tôi không hiểu tại sao lại biến mất, mà chiếc Volkswagen của Ngô Huỳnh Huỳnh, chỉ có thể ngồi được thêm một người nữa, như vậy thì giữa tôi với Triệu Nhan Nghiên, chỉ có một người được ngồi!Đang lúc tôi do dự, thì có một chiếc xe đỗ ngay cạnh xe của Ngô Huỳnh Huỳnh, từ trên xe nhảy xuống mấy người mặc đồng phục của nhân viên quản lý thành phố, hướng về Ngô Huỳnh Huỳnh dẹp đường quát:"Ai bảo cô đỗ xe ở chỗ này!"Ngô Huỳnh Huỳnh ngoại trừ đối với tôi tương đối ôn nhu, còn những người khác thì chẳng gì phải sợ.
437 "Đinh tiên sinh, thật xin lỗi, thủ hạ mới nhận việc, không hiểu chuyện, ngài chớ trách! Đuôi xe của ngài bị xước một vết sơn, tôi đã sai thủ hạ đi sơn lại.
438 Đương nhiên, những chuyện này là về sau. Tôi và Triệu Nhan Nghiên trở lại Bắc Kinh. Mà hôm nay, vừa mới là thứ bảy! Khi máy bay hạ cánh, vừa mở điện thoại di động, Hứa Tuyết Quân đã gọi điện thoại tới.
439 Hứa Nhị từ sau khi ngồi lên chiếc xe thì yêu thích không rời, có thể nói nó có bề ngoài 60 tuổi, nhưng nội thất bên trong chỉ ước chừng 30 tuổi, Hứa Nhị gọi chiếc xe này là bên ngoài bỏ đi, nhưng bên trong lại là Ferrari.
440 Vì vậy, Hứa Tuyết Quân bắt đầu thử, nhưng cô gái bán hàng ở bên cạnh thì lại nghĩ, hai người này chắc là nghiện quần áo rồi. Nhưng mà xuất phát từ quy định của cửa hàng, nàng cũng không nói gì, nhưng cũng không nhiệt tình, máy móc đưa quần áo cho Hứa Tuyết Quân.