61 CHƯƠNG 63
Đằng Huy Nguyệt thả đèn xong, cảm thấy mỹ mãn để mặc cho Minh đế nắm tay rời đi.
Bởi vì cực kỳ mong chờ chuyến ra ngoài đêm nay, bữa tối Đằng Huy Nguyệt không ăn nhiều lắm.
62 CHƯƠNG 64
Quyển 3: THIÊN NHƯỢC HỮU TÌNH, THIÊN DIỆC LÃO
Sau khi Tề Minh Diệu nôn ra máu thì hôn mê, đến lúc tỉnh lại, đã thấy mình ở trong phủ.
Hắn cập quan xong đã xuất cung lập phủ, vẫn chưa có phong hào gì, đến nay đã sắp được hai năm.
63 CHƯƠNG 65
Đằng Huy Nguyệt có chút chột dạ.
Nghe nói Tề Minh Diệu đến đây, thứ đầu tiên mà cậu nghĩ đến chính là chiếc đèn ***g hổ sư thú mà hắn tặng cậu.
64 CHƯƠNG 66
Minh đế đang phê tấu chương trong Ngự Thư Phòng, thái giám nội thị Tô Thuận hầu hạ ở một bên.
Một tiểu thái giám nhón chân, đi tới không tạo thành tiếng động, thì thầm mấy câu vào tai Tô Thuận.
65 CHƯƠNG 67
Kích tình trôi qua, trong phòng ngập tràn vẻ kiều diễm biếng nhác.
Cả người Đằng Huy Nguyệt đầy dấu vết hoan ái, ở cổ và ngực đều có chỗ xanh xanh tím tím, thực sự nhìn qua trông có vẻ hơi thê thảm.
66 CHƯƠNG 68
Sinh nhật của Đằng Huy Nguyệt là ngày hai mươi tháng hai.
Năm Thái An thứ mười tám, Đằng Huy Nguyệt tròn mười lăm tuổi, cách lúc cập quan chỉ còn một năm.
67 CHƯƠNG 69
Trong viện của Vương Thừa Kiên, mọi người đang bận rộn đều hành lễ với Đằng Huy Nguyệt. Thế nhưng động tĩnh này lại không hề làm kinh động đến Vương Thừa Kiên.
68 CHƯƠNG 70
Bất luận là sinh mẫu Uyển Mỹ nhân của Tề Minh Viêm hay là đường di mẫu Từ Mỹ nhân của hắn, còn cả chính phi Từ Uyển kiếp trước của hắn nữa, đều là những nữ nhân không hiền không huệ, chỉ biết nhiệt tình tranh quyền đoạt lợi.
69 CHƯƠNG 71
Minh đế đồng ý để Đằng Huy Nguyệt âm thầm quyết định hôn nhân của bốn Hoàng tử, cho nên đã giao đại cung nữ đắc lực Cẩm Tú của Thái Cực cung cho Đằng Huy Nguyệt, để nàng giúp đỡ cậu làm việc.
70 CHƯƠNG 72
Chuyện tổ chức tiệc ngắm hoa để giúp các Hoàng tử chọn lựa chính phi rơi xuống tay Trịnh Thái hậu, do Minh đế đi nói với Trịnh Thái hậu, Đằng Huy Nguyệt không tiện ra mặt.
71 CHƯƠNG 73
Trên đường trở về, bất tri bất giác Đằng Huy Nguyệt lại ngủ mất, khi tỉnh lại đã thấy mình đang ở phủ Phúc Khang Trưởng Công chúa.
Đằng Huy Nguyệt hơi buồn phiền tại sao Trịnh Thái hậu không đưa cậu hồi cung luôn, thế nhưng cũng không để tâm lắm.
72 CHƯƠNG 74
“Điện hạ…” Giọng nói lo lắng của Liễm Vũ truyền tới.
Đằng Huy Nguyệt phục hồi tinh thần, phát hiện trong lúc bất giác, cậu đã lên xe ngựa đi đến hoàng cung.
73 CHƯƠNG 75
Trong Lâm Hoa hiên của phủ Phúc Khang Trưởng Công chúa, không khí cực kỳ căng thẳng.
Tề Minh Diệu mang thân phận Hoàng tử, quỳ gối trước mặt An Quốc công Đằng Kỳ Sơn và Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn, nửa bên mặt bị đánh sưng phù.
74 CHƯƠNG 76
Đằng Huy Nguyệt tỉnh lại sau khi ngất xỉu ở trong cung, vừa mở mắt đã nhìn thấy cách trang trí quen thuộc của Tê Nguyệt tiểu trúc, mỗi một chỗ đều như lưu giữ bóng dáng Minh đế, làm cậu bất tri bất giác nhớ tới vẻ lãnh đạm tuyệt tình của Minh đế đối với cậu, trong lòng đau đớn, sắp không thở nổi.
75 CHƯƠNG 77
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: đích trưởng tử Minh Diệu, là thủ tự hoàng thất, đoan cẩn hiền lương, phong làm Thân Vương, ban thưởng danh hào ‘Đoan Thừa’.
76 CHƯƠNG 78
Ba người còn của đại chi chi trưởng Đằng gia đều là đích tử, do phu nhân đại chi tiểu Thiệu thị sinh ra. Bên dưới đại chi lại chia thành hai chi nhỏ.
77 CHƯƠNG 79
Đằng Huy Nguyệt và Vương Thừa Kiên cho người đang đỡ mình lui xuống, sóng vai nhau vừa đi vừa nói chuyện.
Sân mà Đằng Huy Nguyệt đang ở chính là nơi bình thường phủ An Quốc công đặc biệt để lại cho cậu, rộng lớn mà cũng tinh xảo, cho dù trong một năm cậu không ở đây được mấy ngày, nhưng cách trang trí sắp xếp bên trong vẫn xinh đẹp kỳ xảo, đường nét độc đáo.
78 CHƯƠNG 80
Trong lúc chuẩn bị hôn lễ đã có một vài chuyện râu ria nhỏ nhặt phát sinh, chỉ tạo ra gợn sóng rất nhỏ, rồi lại trở nên bình lặng, được che giấu trong không khí vui mừng hoan hỉ.
79 CHƯƠNG 81
“Hoàng thượng, mạch tượng của ngài mạnh mẽ, ung dung hòa hoãn, không nông không sâu, long thể an khang. ” Chưởng viện Hồ Thái y của Thái y viện bắt mạch cho Minh đế xong, vui mừng nói.
80 CHƯƠNG 82
Tô tiên sinh có nuôi một con chồn tía rất thích những đồ vật có độc, càng độc càng thích. Dưới sự dẫn đường của nó, mọi người tìm được đồ vật có độc trong Tố Tâm cung của Trương phi đã chết.