461 Xem ra, bọn họ đã đọc được tư liệu của Tử Dao, giờ phút này chỉ đến tìm nàng, còn Tiêu Thu Phong bên cạnh thì căn bản là không nhìn đến. Khí kình toàn thân của Tử Dao bắt đầu khởi động, kiếm trong tay run lên, quát : “Các ngươi là ai?”Tuy rằng thằng kia không hiểu tiếng Hán, nhưng bây giờ lại có người khác lên tiếng, mà cái hắn nói, chính là Hán ngữ thuần khiết, nếu hắn không phải tóc vàng mắt xanh, chỉ với giọng nói này, thật đúng là sẽ xem hắ trở thành người Trung Quốc.
462 Tham Lang như muốn điên lên, nhưng không phản bác gì, bởi vì Phá Quân trừ việc là tuyệt đại cao thủ, ông ta còn có được mật lục thiên cơ trong thần phồ, có một số việc, nhất định sẽ nghĩ nhiều hơn so với ông.
463 Trong một căn nhà đơn sơ trong rừng, Tử Dao nằm hôn mê trên một cái giường, trừ hô hấp mỏng manh ra, nàng ko khác gì người chết, Tiêu Thu Phong đã cố gắng hết sức, đưa khí kình vào cơ thể nàng, nhưng thật đáng tiếc, ko hề có tác dụng.
464 Ở trong ngôi nhà này một tuần, Tử Dao đã có thể hoạt động chậm rãi, tuy rằng chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng khí kình không còn, làm cho nàng giống như một người bệnh vô lực.
465 Đột nhiên, tiếng xe lửa dừng gấp lại, làm cho tất cả hành khách đang buồn ngủ trên xe bừng tỉnh, xe lửa nhanh chóng dừng lại, nhưng chưa đợi mọi người kịp phản ứng, “Két.
466 Tử Dao đã bị mang về Vân Tiên Đảo, trong lúc tia ý thức cuối cùng sắp biến mất, nàng đã vội vàng mở miệng nói một cậu : “Sư phụ, cứu hắn. . . ”Sau đó, đưa tay nắm chặt lấy cánh tay của Phá Quân, rồi mê mang.
467 Đối mặt với năm vị trưởng lão uy nhiêm, cho dù được xưng là đứa con của Thái Dương, Zeus, cũng không khỏi cung kính, bởi vì một trong năm vị kia, chính là cha của hắn.
468 Vài tiếng pháo lôi đình đã nổ lên bên cạnh Tiêu Thu Phong, mảnh đạn bay lên, hình thành khói lửa, từng đợt rồi lại từng đợt, nhưng cũng không thể làm cho hắn dừng lại, sát khí khóa chặt Ngũ trưởng lão, sát khí lạnh lùng ấy, thấm vào tận tim hắn, làm cho mọi người run sợ.
469 Ruth phi thân đến trên mặt cầu, đứng ở đó, liều mạng gào to, nhưng Tiêu Thu Phong căn bản là không nghe được âm thanh của nàng, cùng lúc đó cao thủ Đồ Thần đã vây quanh lấy nàng.
470 Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, dùng một ánh mắt rất không bình thường nhìn nàng, tuyệt đối không phải là thứ ánh mắt biểu hiện dục vọng của đàn ông, kỳ thật, với sự quyến rũ phong tình của chị Hồng, cùng với dáng người gợi cảm, thì đàn ông nhìn nàng, cũng là điều rất bình thường, đáng tiếc, bây giờ người nhìn lại là Tiêu Thu Phong.
471 Đêm đó, say không phải là Hồng tỷ, bởi vì Ngọc Thiền không cẩn thận đề cập đến người đàn ông đó, làm cho Thanh Bình Nhi đồng cảm, một nỗi nhớ nhung không thể kiềm chế dâng lên trong lòng.
472 Chuông điện thoại reo lên cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng. “Yên Nguyệt, nói cho em một tin tức, ông xã đã xuất hiện ở Hongkong, đã gặp thoáng qua mấy người Ngọc Thiền” Giọng nói hưng phấn của Phượng Hề, mang theo sự kích động: “Bỏ tất cả mọi chuyện, lập tức tìm anh ấy.
473 Nhưng Tiêu Thu Phong đã đi xa, giết mấy người có khí kình hắc ám đối với hắn mà nói là chuyện quá nhỏ. Đâu ngờ rằng ở đây có người sùng bái hắn, gọi hắn.
474 Nhưng chỉ những người phụ nữ yêu thương Tiêu Thu Phong mới hiểu nàng đau khổ đến mức nào. Quên tất cả mọi thứ, nàng sống sót chỉ cần nghĩ đến Tiêu Thu Phong, nàng sẽ điên lên, nàng sẽ chết.
475 Đao tâm chi lực đã tiến hóa đến lục luân, hai tay mang theo lực lượng tinh mang phát ra. Có thể thấy trong không trung xuất hiện đao hình màu trắng, sáu thanh đao lóe lên, sáu tiếng kêu thảm thiết vang lên tận trời, làm người ta cảm thấy thê lương.
476 Thái độ của nhân viên phục vụ rất thân thiện, làm cho người ta cảm thấy như về nhà. Nơi này được xưng là thành phố phồn hoa nhất phương Đông, thực sự có thể làm cho tất cả mọi người trên thế giới đều cảm thấy đây là nhà.
477 Ruth cũng đã đến nơi, khí tức giết chóc này tràn ngập cả thành phố Thượng Hải, nàng sao không cảm nhận được. Thấy nàng, Dạ Ưng đến gần hỏi: “Ruth tiểu thư, là hắn sao?”Dạ Ưng nhìn người đó, rất giống, nhưng hắn không thể xác định.
478 “Lão Phá, ngươi rất thông minh, hiểu cách dùng một phần sinh cơ của đồ đệ để ức chế vũ khí hình người. Chỉ đáng tiếc, tài liệu vũ khí hình người của ta không chỉ có một.
479 Trong tòa nhà sáu sáu tầng tập đoàn Phong Chính, Liễu Yên Hồng lẳng lặng nhìn báo cáo. Từ sau khi Yên Nguyệt rời khỏi Đông Nam đến Hongkong làm việc, sự vụ tập đoàn liền do nàng tiếp nhận.
480 “Có gì mà không dám, có nghe Liễu chủ tịch nói không, ném đi” Dương Dương là con hổ cái phát uy, chỉ bằng mấy tên thiếu gia này, nàng không coi vào đâu.