41
Không có tín hiệu nhưng điện thoại lại nhận được một tin nhắn.
Tiếng chuông rất xưa, đột nhiên vang lên trong căn phòng trống trải, làm La Giản sợ đến nổi da gà.
42 Trước khi mảnh ghép cuối cùng hoàn thành, La Giản đã tìm được nó từ trong một cái đầu lâu, điều này khiến La Giản nhận ra trong cơ thể con người có rất nhiều nơi để giấu đồ vật.
43
Lúc này trong mật thất ảo đang xảy ra một màn kịch cực kỳ quỷ dị.
La Giản phát hiện kẻ truy sát rất có hứng thú với cậu, cậu ngồi ở đâu anh ta liền ngồi ở đó, thường xuyên nhào đến sờ chỗ này mó chỗ nọ, La Giản đau đầu không thôi, không thể không chạy trốn.
44
Có những hình xăm có liên hệ với nhau, tỷ như La Giản lúc này.
Ngay khi hình xăm xuất hiện trên cánh tay kẻ truy sát, La Giản phát hiện một việc bất thường, trong lòng cậu đột nhiên có một cảm giác rất mãnh liệt, tựa như có gì đó luôn gắn bó với thân thể của mình.
45 Tuy bảng có thể tháo xuống, nhưng La Giản cố gắng thật lâu mới thảm thương phát hiện mình có khí nhưng không có lực, vừa rồi bị kẻ truy sát gây sức ép nhiều lần nên đến sức đẩy một cái bảng ra cũng không có, La Giản cảm thấy mặt mình có hơi nóng, quay đầu nhìn Hình Viêm.
46
Không có kẻ truy sát, mật thất lập tức trở về vẻ yên tĩnh vốn có, yên tĩnh đến mức La Giản thấy khó chịu.
Tất cả dụng cụ La Giản có bây giờ, gồm một tấm gương nhỏ dùng băng keo dán lại, một tấm gương không thể phản chiếu hình ảnh phản xạ của cậu, một cuốn nhật ký, một chiếc Nokia cũ thời gian đã ngừng lại và hai chiếc chìa khoá.
47 Ngày hai tháng ba, mưa, ánh mắt của mọi người trong lớp càng lúc càng kỳ lạ, bọn họ thường xuyên ức hiếp em, tựa như ném sách xuống đất, kéo ghế em đang ngồi, viết bậy lên bàn, em lựa chọn không quan tâm, bởi vì như thế em chỉ làm tổn thương chính mình.
48
Nếu mình chính là cậu học sinh thứ ba mươi lăm, vậy mình phải thoát như thế nào?
La Giản nhìn quanh mật thất, đột nhiên cảm thấy thật đáng buồn, rõ ràng đã có đủ chìa khóa, rõ ràng đã nắm chắc phần thắng trong tay, nhưng cậu không biết làm gì để thoát khỏi mật thất này, cánh cửa gỗ nặng nề như đang cười nhạo cậu, La Giản kích động, cậu đi đến trước cửa, đưa tay chạm vào hai chiếc chìa khóa đặt trong túi.
49 “Há, người anh em, sao về nhanh thế?” Ưng vẫn ngồi ở nơi cũ, tóc tai bù xù thẩn thờ trước thi thể của quái vật nào đó, lúc này y cảm thấy không khí ở phía sau dao động, nhìn lại thì thấy Hình Viêm phá vỡ không gian, đi đến.
50 La Giản được sinh ra ở một thị trấn nhỏ, năm đó thị trấn vẫn còn nghèo khó, may mà cha mẹ cậu có chút bí quyết, nên không cần lo một ngày ba bữa. Nhưng La Giản có một đoạn ký ức rất mờ nhạt, hình như khi đó cậu đang mắc bệnh nặng, lúc đó cha mẹ đang khóc, sau đó đưa cậu đến nhà ông bà nội dưới nông thôn dưỡng bệnh một thời gian.
51 Trước khi về quê, La Giản đã gói gém hết những vật quan trọng, như vũ khí, chiến phục, phần thưởng nhiệm vụ nhét vào balo, tuy chưa biết cha mẹ có cho cậu vào nhà hay không, nhưng La Giản cũng phải chuẩn bị đầy đủ.
52 Chú La Giản – La Cẩm Thành, năm nay đã gần năm mươi, lớn hơn cha cậu năm sáu tuổi, nhưng nhìn bề ngoài vẫn còn rất trẻ. Lúc La Cẩm Thành còn nhỏ thật không biết thế sự là gì, trong đầu luôn có phần phản nghịch, đi theo đám bạn bè không ra gì quậy phá khắp nơi, phạm một tội nhỏ, nên bị bỏ tù hai năm.
53 La Giản quyết định giúp chú mình tìm ra tên theo dõi kia, ngày hôm sau lập tức hành động, cậu bắt đầu đi theo ông 24/24, từ sáng sớm đến đêm khuya ăn uống ngủ nghĩ cũng phải theo sát, hành vi này cực kỳ điên cuồng, thế nhưng cha mẹ La Giản đã lâu không thấy con trai, nhớ con quá nhiều, thương con nên để cậu muốn làm gì thì làm.
54
“Cố gắng sống sót. ”
Nói xong câu này y liền rời khỏi, vô thanh vô tức, không một tiếng động, y đi rất nhanh, cứ thế biến mất trong tầm mắt của La Giản, chỉ để lại mình cậu ngồi ngờ nghệch trên ghế công cộng, những gì cậu nói với y trước đó trong mắt người ngoài cứ như bản thân đang lẩm bẩm một mình, khiến không ít người chú ý, nhìn hai lần rồi đi, một mình La Giản ngồi nơi đó, trong lòng đầy bi thương.
55 Không khí ẩm ướt, đầy mùi hư thối, thật khiến người ta buồn nôn. Không biết từ đâu truyền đến tiếng nước nhỏ giọt vang bên tai, như từ phía xa vọng đến, lại cứ như đang ở rất gần.
56
Lối đi thật sự quá dài, La Giản bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng, cho dù cậu đi như thế nào, con đường này vẫn kéo dài vô tận, sâu không thấy đáy.
Mà tiếng bước chân sau lưng lại ngày càng gần, La Giản nghĩ mãi cũng không hiểu, đối phương chỉ có một chân, sao lại đi nhanh hơn cả cậu, cứ một bước lại gần hơn một chút, quả thật như đang ở bên cạnh! La Giản sợ đến mức không suy nghĩ được gì, vội chạy đi, nhưng không đến hai phút, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một bàn tay, bắt lấy vai La Giản!
La Giản hoảng sợ đến cả người run rẩy, cậu chưa kịp phát ra âm thanh, thì đã bị bịt miệng, sau đó bị kéo vào một hang động tối đen! La Giản hoảng hồn mở to mắt, bên tai có tiếng thì thầm: “Đừng lên tiếng!”
Giọng nói này rất quen, quen đến mức La Giản muốn rơi nước mắt, là Phong Vũ Lam!
“A Lam, sao cậu lại ở đây?”
“Không có thời gian để giải thích đâu.
57 Trường Minh đăng do Phong Vũ Lam tắt, đương nhiên hắn phải là người châm. Sau khi châm lửa, A Lam rất tự nhiên đi lên trước dò đường. Cả con đường tối đen, đi về sau hay về trước cũng sâu không lối ra, điều này khiến Phong Vũ Lam có chút lo sợ, thường xuyên quay đầu nhìn La Giản, hai người đi một lúc, cuối cùng Phong Vũ Lam cũng không chịu được nữa! Đột nhiên ngừng lại bắt lấy tay La Giản, khoác lên vai mình.
58
Phong Vũ Lam đứng gần nên có thể nhìn rõ quái vật trước mặt.
Thứ này…… khi còn sống có lẽ là…… một người phụ nữ.
Tóc rất dài, kéo lê dưới dất, gương mặt gì đó đã hoàn toàn thay đổi, một nửa khuôn mặt còn thịt treo lủng lẳng, nửa kia thì lộ cả xương, hốc mắt tối om, tròng mắt không biết đã rơi ở đâu, cười nhìn Phong Vũ Lam.
59
“A, may mắn thật, ở đây có hai người. ”
Trong lúc La Giản và Phong Vũ Lam nằm hôn mê trong đường hầm, đột nhiên có một người đàn ông xuất hiện.
60
Hôn mê hơn mười phút, La Giản là người đầu tiên tỉnh lại, mơ mơ màng màng ngồi dậy, sau đó liếc mắt liền thấy Đoạn Ly đặt Phong Vũ Lam nằm trong lòng, vừa xé tung quần áo vừa sờ vừa hôn, động tác hung hãn như thú dữ đang ăn thịt!
Hình ảnh đáng sợ ấy làm La Giản giật mình, bật người đứng dậy, phẫn nộ gầm lên với Đoạn Ly: “Anh dừng tay cho tôi!”
Đoạn Ly quay đầu nhìn La Giản, sắc mặt không tốt, cũng không nhiều lời, ngoan ngoãn đặt Phong Vũ Lam xuống, nhưng gã cũng không dễ dàng buông tha cho A Lam như vậy, lại nhanh chóng ôm chặt Phong Vũ Lam vào lòng, sau đó cảnh giác nhìn La Giản.