61 Món quà? Nghe đến hai từ này, trực giác của Tô Noãn Noãn không lạnh mà cũng đông cứng lại, lần trước là một bộ lễ phục cực kỳ hở hang, còn lần này, liệu là gì nữa đây? Ninh Nam dường như đã nhìn ra sự sợ hãi của cô, buồn cười vỗ vỗ vai cô.
62 Mỗi một món trang sức đắt giá người thiết kế đều sẽ đặt một cái tên riêng cho nó, mà cái tên của sợi dây chuyền này lại được gọi là : Sự quyến rũ của ma quỷ.
63 Mặc dù giọng nói của cô rất ngắn và nhẹ nhàng, song anh vẫn nghe rất rõ ràng. Cô ấy gọi tên một người đàn ông: Hàn Cảnh ThìnNinh Nam trong tâm có chút chấn động, dường như đã không còn cần phải đi làm rõ nữa rồi, anh đã biết được đáp án.
64 Rốt cục cũng đã đến địa điểm mua sắm — Thượng Phẩm. Địa điểm mua sắm cao cấp nhất ở Mộng Thành, nằm trong khu vực thịnh vượng nhất của thành phố. ~Tấn Tịch đưa hai bọn họ đến cửa lớn trước, sau khi đỗ xe xong sẽ đi tìm họ.
65 “Tôi đi vào toilet. ” Cô đứng dậy, cảnh giác nhìn khắp bốn phía một cái. ~ “Oh, túi cứ để đây đi, tôi giúp cô trông. ”Ninh Manh nhìn Noãn Noãn một cái, lại tiếp tục nhìn thực đơn.
66 Câu nói này, lại làm Tô Noãn Noãn nhìn thấy được hi vọng, có lẽ đây là cơ hội cuối cùng rồi. Ba người ăn cơm xong, Ninh Manh tiếp tục kéo Noãn Noãn đi mua sắm tiếp, đi tiếp lên tầng hai.
67 Cảnh vật phía bên ngoài nhanh chóng bị bỏ lại phía sau, thời gian từng giây từng phút trôi qua, cô càng lúc càng cảm thấy bất an. Cô cứ liên tục ngoái lại phía sau, xem xem liệu có chiếc xe khả nghi nào không.
68 Tô Noãn Noãn theo Hạ Vi Điềm đi vào cầu thang máy, hai người không nói gì thêm, chỉ là qua việc vừa rồi, cô đã có thể nhìn ra, Hạ Vi Điềm nhất định là có địa vị ở công ty này.
69 Anh ta nâng mắt lên nhìn cô một cái, trên mặt là nụ cười xấu xa, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, lãnh đạm nói một chữ:“Ngồi. ”Tô Noãn Noãn thầm hít sâu một hơi, điều chỉnh trạng thái, theo nhịp điệu chuyển động trên đôi giày cao gót đến bên anh ta, bình tĩnh ngồi xuống.
70 “ Thả hắn ra ? Tô Noãn Noãn, cô có hiểu được tôi hận hắn đến mức nào không ! “ Anh ta nghiến răng nghiến lợi, Tô Noãn Noãn cảm thất biểu tình lúc này của anh ta thật hung ác.
71 Hàn Dật Thìn nghe xong, nụ cười trên khuôn mặt lại càng thêm vẻ mê hoặc khôn lường, nhìn sâu vào Tô Noãn Noãn, chỉ nói ra hai chữ : “Quá ít. ”“Anh không phải muốn có tập đoàn Tô thị sao ? Cổ phiếu của tập đoàn Tô thị trên tay tôi nếu không có chữ ký của tôi, anh đến một xu cũng không nắm được.
72 Anh ta khoác lấy vai cô, hơi thở ấm nóng phả ra trên mặt cô, đôi mắt tà ác kia, ánh mắt lạnh lẽo trực tiếp đi thẳng vào trong mắt cô. Tô Noãn Noãn toàn thân cứng đơ, không phải vì Hàn Dật Thìn đột nhiên tiến lại gần, mà là vì lời nói của anh ta đã đạt đến trọng tâm.
73 “Dật Thìn, tài liệu anh … “Hạ Vi Điềm ngây ra, tim, phút chốc nứt ra một vết lớn. Cô vốn dĩ là lên đưa văn kiện chuyển nhượng cổ phần, song lại nhìn thấy một màn này.
74 Tô Noãn Noãn đột nhiên dừng bước, quay lại nhìn Hạ Vi Điềm cười nói: “Không cần tiễn nữa, anh ta vừa rồi còn chưa mãn nguyện đâu, có lẽ vẫn cần đến cô dập lửa mới được.
75 Bức ảnh người phụ nữ trên ngôi mộ này, làm cô kinh ngạc. Hoá ra người phụ nữ này tên là Sử Nhu, cô vẫn nhớ ng phụ nữ này, lúc cô giúp cha sắp xếp lại di vật, đã nhìn thấy ảnh của bà ta, là 1 tập ảnh bị cha cô cất giấu kỹ trong góc trong cùng của ngăn bàn.
76 Tô Noãn Noãn về đến biệt thự của Ninh Nam, thấy Tấn Tịch và Ninh Manh vẫn đang ngồi đấy chờ. “Cô đã đi đâu thế? Vừa rồi bị lạc trong trung tâm mua sắm, gọi vào di động của cô cũng không được, chúng tôi còn nghĩ cô đã đi mất rồi.
77 “Về rồi à. ”Ninh Nam mở cửa phòng ra, nhìn Tô Noãn Noãn đang có chút lo lắng, ánh mắt dừng lại trên cánh môi hồng phấn của cô. Đôi môi vừa bị một người đàn ông khác thưởng thức qua.
78 Trong giây phút đó, cô đã hiểu ý của anh ta, chỉ cảm thấy dòng máu toàn thân đều đã đông lại. Ninh Nam từng bước từng bước bức lại gần Tô Noãn Noãn, cô theo bản năng mà lùi lại phía sau, cho đến khi thân thể chạm đến bên cạnh giường.
79 Ninh Nam cúi người xuống, hơi thở ấm nóng dường như đang ở chỗ vết thương của cô, như loại độc dược mê hoặc, làm người ta toàn thân run rẩy. Tô Noãn Noãn vẫn đang run rẩy, trong mắt đã không còn chảy ra nước mắt được nữa.
80 Tô Noãn Noãn bước xuống đến đầu cầu thang, thì nghe thấy tiếng cãi nhau truyền đến từ phòng khách. Là Ninh Nam và mẹ anh ta. ”Mẹ đã nói rồi, nếu con chỉ là tùy ý chơi bời mẹ không có ý kiến gì, song cô gái này con còn muốn giữ lại bao lâu nữa.