41 Điều đó rõ ràng là, cô đang lo lắng cho ai đó?Tô Noãn Noãn lập tức thu lại tâm tình, đầu lắc như trống bỏi (*), phủ nhận lời của anh ta. “ Không có?”Ninh Nam rất tò mò, nội tâm cô ấy rút cuộc đang cất giữ bao nhiêu bí mật.
42 Tô Noãn Noãn không hề do dự, dùng khẩu hình nói ra hai chữ : “ Tăng liều. ” Điều này đúng là nằm ngoài dự đoán của ba người kia, đặc biệt là Ninh Nam, anh vẫn cứ nghĩ là cô sẽ cự tuyệt vì sợ chịu tác dụng phụ.
43 Tô Noãn Noãn không hiểu thâm ý trong ánh mắt anh ta, hiếu kì mở nắp hộp ra, một bộ lễ phục màu xanh dương cực kì lấp lánh đập vào mắt. Lúc này Ninh Nam đã bước tới sau lưng Noãn Noãn, ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Đây là lễ phục tôi tặng cô để mặc vào ngày mai, có thích không?”Tô Noãn Noãn bị động tác thân mật của anh ta làm cứng hết cả người, cánh tay đang cầm y phục cũng vì thế mà run rẩy.
44 Cho đến khi đứng trong phòng tắm nhìn kĩ bộ dạng của bản thân, cô mới bừng tỉnh ngộ, sự dịu dàng của anh ta đều là giả tạo, anh ta chỉ muốn cô mau mau nhìn thấy bộ dạng của mình.
45 “Tôi vừa rồi còn muốn hỏi yêu nghiệt, là cậu đi đâu rồi?”Ninh Nam cười nói. “Tôi đi lấy đồ cho cô ấy …“Còn chưa đợi Tấn Tịch nói hết, đã bị Ninh Manh cắt ngang.
46 Đột nhiên, trong phòng ánh đèn plash nháy lên, sự xuất hiện của bọn họ, lập tức trở thành tâm điểm của căn phòng. Vô số đôi mắt quay ra nhìn bọn họ, chính xác hơn là nhìn Tô Noãn Noãn.
47 Lẽ nào ông trời, muốn thử thách năng lực nhẫn nại của cô hay sao?Tô Noãn Noãn cảm thấy như toàn thân muốn sụp đổ, toàn bộ sức nặng cơ thể đều đặt vào cánh tay quàng trên tay Ninh Nam kia.
48 Ý thức của cô dần dần tỉnh táo, cô đã cảm nhận thấy rõ ràng tín hiệu nguy hiểm từ dưới ánh mắt của hai người này. “Quên mất không giới thiệu với hai người bạn gái đồng hành của tôi, tiểu thư Hạ Vi Điềm.
49 Tô Noãn Noãn ngẩn ra, chỉ cảm thấy như máu trong người đang trào lên. Sau khi biết anh ta và Hạ Vi Điềm là cùng hội với nhau, cô đã không thể nào bình tĩnh đối mặt với người đàn ông này.
50 Vì vậy hai người một trước một sau lặng lẽ đi về hướng toilet. ~ Hàn Dật Thìn thấy bốn phía không có ai, bèn kéo cô vào toilet nam, kéo cô vào trong một phòng toilet riêng biệt, nhanh chóng đóng cửa lại.
51 Y phục rách rồi, cô không dám ra ngoài, chỉ còn sự bất lực và sợ hãi bám chặt lấy cô Trong căn phòng tắm lạnh lẽo đó, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy tí tách, yên tĩnh đến kì lạ.
52 “Cô vừa rồi đã đi đâu? Sao cô lại thay y phục rồi?” Trong giọng điệu của anh ta, lặp đi lặp lại sự lo lắng, song cũng có nộ ý nghiến răng nghiến lợi. Tô Noãn Noãn nhìn lên hai mắt anh ta, kiên định dùng khẩu hình trên miệng nói :“Tôi muốn rời đi.
53 Không khí dần dần rút khỏi hơi thở của cô, hai chân cô theo bản năng đá loạn lên trong không trung. “Được lắm, cô không nhận, tôi sẽ làm cho cô nhận mới thôi.
54 Toàn thân từ trên xuống, từ trong ra ngoài, đều là nỗi đau vì bị thiêu đốt. “Tôi không phải Tô Noãn Noãn , không phải!”Tô Noãn Noãn phát ra tiếng nói, đến chính cô cũng phải thấy ngạc nhiên.
55 Mí mắt ngày càng nặng hơn, ý thức ngày càng mơ hồ hơn, bóng đêm phía trước, cô dùng chút sức tàn cuối cùng, mắng anh ta :“Ninh Nam, anh là đồ khốn nạn ! “ Trời tối rồi sao? Hay là đã chết rồi?Nỗ lực để mở mắt, song càng ngày lại càng mơ hồ.
56 Cửa, đột nhiên bị mở ra, không được như ý nguyện của cô, Ninh Nam và bác sĩ Trần đang vác đồ một trước một sau đi vào. “Cô tỉnh rồi, Mạc tiểu thư. ”Trần Tiểu Dương rõ ràng rất vui mừng, bước nhanh đến bên Tô Noãn Noãn, bắt đầu làm kiểm tra cho cô.
57 Tô Noãn Noãn trầm mặc hồi lâu, sau đó cũng không biết lấy đâu ra sức lực, đột nhiên cầm lên con dao gọt hoa quả trên mặt bàn, không hề do dự đâm thẳng về phía anh ta.
58 Song ân oán Ninh gia ở bên ngoài, anh trước giờ đều không để Ninh Manh dính vào. “Con bé vừa đính hôn, cả ngày đều dính lấy Tấn Tịch, tôi chưa nói với con bé.
59 Là Ninh Manh và Tấn Tịch. “Woa ~ tinh thần cô xem ra không tệ nhỉ, Nam Nam bây giờ mới nói cho chúng tôi biết cô bị bệnh, sao rồi, bây giờ đã đỡ hơn chưa? Nói một câu cho chúng tôi nghe xem nào?”Ninh Manh vừa đến đã kéo lấy tay cô, hỏi ngắn hỏi dài quan tâm cô.
60 “Shopping?”Tô Noãn Noãn tâm tình chuyển biến, có lẽ , đây chính là cơ hội, chỉ không biết là Ninh Nam liệu có đáp ứng hay không “Sao thế? Không đồng ý đi sao? Chồng tôi sẽ lái xe đưa đi đấy.