21 Dự Thân Vương viết một phong thư thuật lại sơ qua toàn bộ bệnh tình của Như Sương, sai người đem đến Thượng Uyển chỗ Hoàng Đế. Tức thì Hoàng Đế cũng có thư hồi đáp, trong thư không hề đề cập đến Mộ thị, chỉ đơn giản là dặn chàng dưỡng bệnh cho tốt, ngoài ra còn kèm thêm vài tập sổ sách, phê trên là “Cho Dự Thân Vương xem kỹ”.
22 Chàng sốt cao không hạ, bị bệnh nằm liên tục mấy ngày liền, mê man, khi mộng khi tỉnh. Trong mộng, dường như thanh sương chảy tràn trên mặt đất, trăng lạnh như sương.
23 Đợi đến lúc Dự Thân VƯơng lành bệnh thì cơn rét đậm rét hại cũng đã kéo đến. Sau mấy trận tuyết lớn, rốt cuộc dịch bệnh trong thành cũng dần dần mai danh ẩn tích trong khí trời giá rét, đại dịch đi qua, ngay cả trong cung cũng trơ lại một vẻ tiêu điều cô tịch.
24 Mặc dù còn chưa đến giờ giới nghiêm ban đêm, song trời tối, tuyết lại rơi nhiều, đầu đường cuối ngõ vắng vẻ thê lương, đã không còn một bóng người nào đi lại trên phố, chỉ có bánh xe lăn long lóc, nghiền lên những đụn tuyết phát ra tiếng sàn sạt.
25 Chàng bỗng thở dài một hơi. Dường như một mũi tên nhọn đã lao đi xuyên qua tấm màn u tịch, âm thanh hò hét dâng lên như đợt thủy triều, ngay lập tức vang vọng cả đất trời.
26 Trong điện tràn ngập mùi máu tanh lợm, mà bên ngoài cuộc chiến vẫn kịch liệt như trước, thi thoảng còn có vài ba mũi tên lạc bay vào điện, bởi vì khoảng cách quá xa, lưa thưa không đích, rơi xuống trên nền gạch.
27 Hết thảy pháp hữu vi Như giấc mộng hão huyền Như sương hay chớp điện Quán chiếu thế liền thôi. . . ” (Bài kệ Lục Như trong kinh Kim Cương-Phật-dịch:Đông Y Lâm) Một làn khói nhẹ chờn vờn lùa vào trong điện sâu, tiếng đọc kinh rì rầm, một vài câu chứ ngẫu nhiên vượt tấm mành mà truyền ra.