1 Bạch Tiểu Mễ miễn cưỡng mở to mắt, ngủ một giấc, không mộng mị mà trở nên thư thái, nhưng trước mắt là chuyện gì đang xảy ra? Vì sao không phải là màu trắng của trần nhà, mà lại là một mảnh màu hồng hồng thế này.
2 Nam tử trẻ tuổi gật đầu với Bạch Tiểu Mễ, lúc này mới xoay người lại xem xét đến bạn “Gấu” nằm trên giường.
Hiện tại “Gấu” bị thương nặng trên người dính đầy máu, Tiết đại phu chỉ mới xử lý một chút, nam tử trẻ tuổi kia nhìn thấy một mảnh mơ hồ, dùng cây kéo cắt quần áo bị máu tươi nhuộm đỏ trên người “Gấu”.
3 Bạch Tiểu Mễ mở đôi mắt mông lung, duỗi thẳng thắt lưng, vừa mới lật người lại thì đụng vào một cái gì đó ấm áp, liền nhanh chóng nhìn sang bên cạnh, là mặt “Gấu”, Bạch Tiểu Mễ trực tiếp lần nữa lấy chân đạp một cước độc ác vào “Gấu”.
4 Rất nhanh Tiết đại phu bị mời đến, đi theo tới còn có Lão Nhị cùng Lão Tứ, Tiết đại phu bị Lão Tam lôi kéo đi phía trước, bộ dáng kia trông vô cùng lo lắng, dường như người nào đó đã chết rồi không bằng.
5 Bạch Tiểu Mễ khóe miệng run rẩy đối với câu nói của người nào đó, bất quá rất nhanh đã khôi phục trở lại.
Mà đối với Lão Nhị, Lão Tam, Lão Tứ cũng chưa có bình tĩnh như vậy, ở trong lòng bọn họ, Lão Đại luôn luôn lãnh khốc vô tình, làm việc quyết đoán, mạnh mẽ vang dội mà người nào đó đột nhiên trở nên kỳ quặc, việc này khiến cho không ai tiếp thu nổi.
6 Edit: Van san
Beta: Lyan
Lời này vừa nói ra, thiếu nữ trong mắt thoáng nét vui mừng, nhưng niềm vui này chưa kịp hiện rõ ra trên mặt, đã bị một ánh mắt sắc như đao chém tới đông cứng lại.
7 Lão Tứ nhận thấy ánh mắt ám chỉ của đại ca nhà mình, liếc mắt thấy thiếu nữ sắp đi ra ngoài.
“Tẩu tử, người tới giúp đại ca uống thuốc đi! Mấy thứ này giao cho ta là được rồi!”
Lão Tứ đầu tiên là nghi hoặc nhìn thoáng qua đại ca, lập tức liền hiểu rõ ý tứ của đại ca, cầm chén thuốc đặt trên bàn, cấp tốc tiến lên ngăn Bạch Tiểu Mễ lại, đem đồ trên tay Bạch Tiểu Mễ bưng đi.
8 Lại nói tiếp, cha của Bạch Tiểu Mễ kỳ thật chỉ là Phó Viện trưởng Viện Nông nghiệp nho nhỏ, nhưng lại có thành tựu rất lớn trong nghiên cứu về nông nghiệp, với lĩnh vực nông nghiệp coi như ông có thành tích bất phàm, lúc thời điểm vừa sinh Bạch Tiểu Mễ ra, cũng là thời gian cha nàng đang thu hoạch ruộng lúa thí nghiệm, cho nên người cha si mê nông nghiệp này thực quyết đoán đặt cho Bạch Tiểu Mễ lấy tên là “Bạch Mễ”, mẹ Bạch Tiểu Mễ cảm thấy khó nghe, kiên quyết không đồng ý.
9 Bạch Tiểu Mễ bỗng nhiên ngơ ngẩn cả người, nàng nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng không có ngờ đến cái khả năng như vậy, dĩ nhiên lại là do một hòa thượng đưa ra chủ ý.
10 “Ngươi muốn nói với ta chuyện gì sao?” sự kiên nhẫn của Bạch Tiểu Mễ tuy rằng cũng có, nhưng sau khi thấy Nhị đương gia này luôn luôn bí hiểm nhìn nàng, đây là cái ý tứ gì, có chuyện mau nói, có rắm mau phóng, lão nương đây không có thời gian cùng ngươi trì hoãn.
11 “Có chuyện gì?” Bạch Tiểu Mễ tức giận đẩy cửa tiến vào, trừng mắt nhìn mỗ nam trên giường.
“Nương tử, nàng có mệt hay không, tới nơi này ngồi đi!” Mỗ nam vỗ vỗ vị trí bên mép giường.
12 “Ngươi nói thật chứ?” Bạch Tiểu Mễ nhìn chằm chằm ánh mắt mỗ nam, xác định lời hắn nói có thể tin được, nhưng nhìn đến nửa ngày cũng chẳng nhìn ra được gì.
13 Đây chính là câu nói nhìn người không thể nhìn vẻ ngoài! Bạch Tiểu Mễ có chút kinh ngạc nhìn về phía Lý Mặc Nhiên, bây giờ nhìn lại cũng không phải không có chỗ tốt, chữ viết tốt, càng quan trọng hơn là hiện tại vô cùng thích nàng.
14 Thoáng một cái, thời gian đã trôi qua ba ngày.
Từ sau ngày kí kết hiệp nghị, Bạch Tiểu Mễ cùng Lý Mặc Nhiên chung sống khá hài hòa.
Mà trải qua ba ngày dưỡng thương, Lý Mặc Nhiên đã tốt hơn rất nhiều, tuy rằng chưa thể hoàn toàn tự lo liệu, nhưng đã có thể tự ăn cơm được.
15 “Cái này! Đây là xe lăn, Đại ca ngồi trên xe này là có thể đi ra ngoài rồi!” Tứ đương gia vui vẻ vỗ vỗ đồ dưới tay mình, cái này do hắn cùng với thợ mộc có tay nghề làm ra, sau khi làm xong chính hắn còn ngồi trên đó đi thử, thực chắc chắn, đại ca ngồi lên trên nhất định không có vấn đề, vật này có tác dụng lớn thật.
16 Edit: Van san
Beta: Lyan
Nhìn đĩa điểm tâm trước mặt mình, lại nhìn về phía ngón tay thon dài đang cầm điểm tâm, tuy rằng không được trắng trẻo, nhưng cũng không đen lắm, coi như dáng dấp tay không tệ, theo tay hướng lên trên về phía chủ nhân của nó-Lý Mặc Nhiên.
17 Bạch Tiểu Mễ thuộc phái hành động, ăn cơm trưa xong liền nói Lý Mặc Nhiên mang nàng đi xem sách, nhìn mấy kệ chất đầy sách, biết nơi này là thư phòng.
18 Bạch Tiểu Mễ không làm khó Lý Mặc Nhiên, nhìn thoáng qua sách trên tay, hơi do dự, thật ra không phải nàng không biết hết tất cả các chữ trong sách, có một số từ vẫn nhận ra, nhưng chỉ hiểu qua loa, nơi này chủ yếu là chữ phồn thể, nhưng xem ra so với chữ phồn thể mà nàng biết có hơi phức tạp hơn một chút.
19 “Phải không?” Bạch Tiểu Mễ hoài nghi nhìn về phía mỗ nam, nhìn thấy ánh mắt thành khẩn không thể thành khẩn hơn, Bạch Tiểu Mễ lại có chút tin tưởng trong lời nói của hắn.
20 Đêm dài yên tĩnh, gió thổi ào ào, mang theo cảm giác mát lạnh, giờ phút này người bình thường đều đã tiến vào mộng đẹp.
Lý Mặc Nhiên nghe tiếng thở đều đều, biết Bạch Tiểu Mễ đã tiến vào trạng thái ngủ say, mới nhẹ nhàng ôm lấy người bên cạnh, mượn ánh sáng nhàn nhạt bên ngoài ngắm nhìn người trong lòng.