101 Tần Việt đang nói dở, phóng viên đã ngập ngừng, dạ thưa: “Giám đốc Tần, trình độ Anh ngữ của tôi…”
Trong thực tế, khả năng tiếng Anh của cậu ta không đến nỗi tệ, nhưng Tần Việt muốn làm khó người khác, cậu không chắc mình làm được.
102 Tối hôm đó, khi Tưởng Chính Hàn trở về nhà cũng đã mười một giờ đêm, lúc này đây Hạ Lâm Hi vẫn còn viết giáo án. Cô nghe có tiếng vọng ngoài cửa, không kịp xỏ dép vào đã chạy ra, nhìn Tưởng Chính Hàn nới cà vạt và tháo hai cúc áo ra.
103 Địa chỉ mới của công ty bao quát một tầng trong tòa nhà lớn tọa lạc con đường đắt đỏ bậc nhất khu Hải Điện, nơi đây giao thông thuận tiện, gần đó cũng có rất nhiều công ty IT.
104 Thật ra Hạ Lâm Hi cũng không ngờ, bọn họ có thể làm ra tiền nhanh như vậy.
Từ lúc công ty thành lập đến nay, khó khăn kể ra không hết. Hai từ “thành công” nói nghe dễ dàng nhưng con đường này đến nhường nào mấy ai biết, cho đến tận lúc công ty phát triển đến bây giờ rồi vẫn có một đống phiền toái cần giải quyết.
105 Sở Thu Nghiên nhẫn nại giải thích với mẹ cô, bà nửa tin nửa ngờ ngắt cuộc gọi. Sau khi gọi điện xong, Sở Thu Nghiên ngồi im lặng trên ghế, mở máy tính lên.
106 Em họ của Hạ Lâm Hi tên Hạ An Kì, kém cô hai tuổi, thua cô hai lớp, tháng sáu năm nay thi vào đại học, không ngờ kết quả tốt hơn mọi khi rất nhiều.
Lúc Hạ An Kì điền nguyện vọng, không suy nghĩ gì nhiều đã ghi Bắc Kinh, tháng bảy nhận được thông báo trúng tuyển, tháng tám bắt tàu lên đường.
107 Sự đánh giá dành cho hai công ty bao giờ cũng khác sự đánh giá cho hai cá nhân. Cô tìm cách giải quyết nhưng không tìm được cách nào lợi ích cao nhất.
108 Sau khi cậu giới thiệu từng người đang ngồi, đạo diễn ho khan, vào thẳng vấn đề: “Các cậu đang quảng cáo sản phẩm hay phô trương công ty đấy?”
Tiễn Thần nói: “Cũng không rõ nữa, nhưng nếu công ty được lên thì sẽ tăng lượt tìm kiếm đúng không, không chừng thu hút khách hàng nữa đấy.
109 Ở phòng khách cách đó không xa, Hạ Lâm Hi nhận ra manh mối, cô qua hỏi nhân viên tiếp tân, cô ấy đành thuật lại: “Thật không may, hôm nay quản lý Vương họp đột xuất, không thể gặp mặt giám đốc Tưởng.
110 Bỗng có người để ý đến túi xách của Hạ Lâm Hi, ồ lên: "Hạ nữ thần, tuy Thời Oánh nôn lên túi cậu nhưng chỉ cần giặt sạch là dùng lại được thôi.
Hiếm khi Hạ Lâm Hi ngẩn ra, cô nhớ đến lời mê sảng của Thời Oánh và chiếc nhẫn trên tay, bỗng dưng có ý nghĩ đáng sợ.