81 Trên hành lang không còn một ai khác, chỉ còn lại một vùng ánh sương mật ngọt, Hạ Lâm Hi bày tỏ suy nghĩ của mình xong, cô hơi kiểng mũi chân, đặt tay lên vai Tưởng Chính Hàn, nhẹ nhàng hôn anh một cái.
82 Cố Hiểu Mạn khí thế bừng bừng, nhất quyết sẽ giúp Tưởng Chính Hàn và Hạ Lâm Hi đến cùng. Giống như lúc họ vẫn còn học trung học, Hạ Lâm Hi luôn giúp cô làm bài.
83 Từ đây đến lúc khai giảng còn khoảng hai tháng, Tưởng Chính Hàn đã bắt tay vào công việc quan trọng trong đời.
Anh đến cục công thương hoàn tất thủ tục lập doanh nghiệp, tên công ty là “Công ty hữu hạn công nghệ thông tin Tư Thành.
84 Trong phòng đèn không sáng, rèm cửa sổ cũng bị che kín lại, ánh trăng men theo một khe hở, rọi vào tia sáng bạc màu yếu ớt. Trong bóng tối con người ta chẳng thấy, vì vậy đôi tai trở nên nhạy cảm hơn, điều ấy rất phù hợp với những lời tâm tình.
85 Ngày Hạ Lâm Hi còn bé, mẹ cô thường xuyên dạy rằng: “Cuộc sống là một chuỗi phiền phức nối tiếp, không ai có thể thuận buồm xuôi gió mãi được, hoặc là con tìm cách giải quyết, hoặc là con phải làm quen với nó.
86 Sau khi Hạ Lâm Hi trải lòng mình, Tưởng Chính Hàn không đáp lời lại.
Cô thầm nghĩ, rõ là tức giận rồi.
Điều này khiến cô cảm thấy căng thẳng, gương mặt cũng nghiêm túc trở lại.
87 Một khi đã gấp rút lắm rồi, thời gian sẽ bất giác trôi qua nhanh hơn. Tháng năm tĩnh lặng không báo trước qua đi, tháng sáu phong trần mỏi mệt lại đến.
88 Tưởng Chính Hàn vừa mới nhắc đến “thương lượng với khách hàng”, Tiễn Thần đã đồng ý ngay lập tức.
Tần hầm kín bưng không kẽ hở, gió điều hòa thổi vù vù mát lạnh, Tiễn Thần thẳng lưng, đứng dưới nói: “May quá, mình không hiểu chút gì về lập trình cả, muốn kinh doanh nhưng lại trắc trở không thôi.
89 Tưởng Chính Hàn nhắc đến kĩ thuật, khiến suy nghĩ của Hạ Lâm Hi rối tung lên, cô trùm kín chăn lên người, quay lưng về phía anh, nói: “Tất nhiên em tin tưởng kĩ thuật của anh.
90 Khi điện thoại vang tiếng chuông thứ ba, Hạ Lâm Hi quyết định nhấn nút nghe.
Mẹ cô im lặng vài giây, sau mới lên tiếng hỏi: “Nói mẹ nghe xem, gần đây con sao rồi?”
Hạ Lâm Hi kề điện thoại đứng lên, đóng cửa phòng lại.
91 Nửa giờ sau khi Cố Hiểu Mạn gọi điện xong, Tưởng Chính Hàn và Trần Diệc Xuyền đều quay về.
Trần Diệc Xuyên vừa bước vào cửa chính, đã đập tay vào khung cửa: “Bạn học Hạ Lâm Hi, lần sau nếu cậu muốn đi đâu đó, tốt xấu gì cũng phải báo với mọi người một tiếng.
92 Tưởng Chính Hàn và Trần Diệc Xuyên vừa nấu vừa nói chuyện, cuối cùng bữa tối cũng đã nấu xong.
Trần Diệc Xuyên quay đầy vào phòng ngủ, gọi to: “Cố Hiểu Mạn, Hạ Lâm Hi, ra ăn cơm đi.
93 Ở trung tâm này, tất cả giáo viên mới đều phải trải qua một tháng thực tập, nhưng Hạ Lâm Hi lại là ngoại lệ hiếm thấy. Thời gian thực tập của cô chỉ có một tuần, một phần là nhờ năng lực ghi nhớ của cô rất tốt, phần còn lại là số học sinh đến đây học hè quá nhiều, nhân lực không kịp bù vào.
94 Lúc Hạ Lâm Hi tỉnh lại cũng đã sáng hôm sau.
Tưởng Chính Hàn chuẩn bị ra khỏi nhà, thế nhưng trước khi anh đi, còn đến cử phòng ngủ nhìn thoáng qua, thấy Hạ Lâm Hi đã tỉnh, anh tiến đến nói với cô: “Tối nay đừng đợi anh ăn tối nhé, anh có việc về muộn.
95 Tưởng Chính Hàn đặt đồ trên tay xuống nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Hạ Lâm Hi.
Sau lưng Hạ Lâm Hi là vách tường, Tưởng Chính Hàn đứng trước mặt cô, hai tay chống hai bên, cô muốn bỏ chạy cũng không thể.
96 Khoảng hai giờ chiều, người hướng dẫn gọi Hạ Lâm Hi qua.
Nơi nói chuyện là phòng họp, người hướng dẫn phẩy phẩy một tập tài liệu, đi thẳng vào vấn đề: “Hạ Lâm Hi, nghe nói ngoại trừ thực tập ở đây, cô còn gia nhập một công ty khởi nghiệp nữa phải không?”
Ông ta nâng gọng kính lên, giọng nói vẫn chưa khác gì mọi khi: “Trong hợp đồng thực sinh không có yêu cầu cụ thể, cô muốn vừa thực tập vừa khởi nghiệp cũng không sao…”
Hạ Lâm Hi đứng đối diện, cũng đã lờ mờ đoán ra ý tiếp theo rồi.
97 Sở Thu Nghiên vượt qua phỏng vấn một cách thuận lợi, chỉ khoảng hai mươi phút sau, lão Dương bước ra khẳng định: “Khả năng tư duy của em rất tốt, vừa may tổ tôi thiếu người.
98 Kim đồng hồ vừa qua hai giờ rưỡi, một số nhà đầu tư xuất hiện, hai trong số họ còn đi cùng thư ký, dường như đang giải quyết công vụ.
Người đi đầu là nhà đầu tư lớn tuổi nhất, nơi khóe mắt in hằn nếp nhăn, mái tóc lại bóng lưỡng đến lạ thường.
99 Hai giờ rưỡi chiều hôm sau, Từ Trí Lễ và Trịnh Tầm vội vàng chạy đến khách sạn, lúc hai người họ vào cửa, suy nghĩ trong đầu đã không giống nhau.
Từ Trí Lễ mới đặt chân đến, mặt mày đã tươi cười niềm nở: “Xin chào các cổ đông, tôi tên Từ Lễ, tổng giám đốc của công ty khoa học kĩ thuật Trí Lễ.
100 Hôm đầu tuần ấy, Tạ Bình Xuyên đến rất sớm.
Trước đó, hơn mười nhân viên đã nhận được bưu thiếp, nội dung bên trong do tự tay Tạ Bình Xuyên viết, anh giới thiệu sơ qua cương vị của mình trong công ty, thể hiện thái độ quốc tâm công tác, cách dùng từ đơn giản nhưng hàm súc, để lại ấn tượng đẹp đẽ trong lòng mọi người.