41 Nhà vệ sinh ở sườn Bắc đại sảnh, sau khi Sở Thu Nghiên đi vào, Hạ Lâm Hi nhanh chóng chạy ra, cô vội vàng đi đến quầy thanh toán phía trước, vốn định giành phần trả tiền.
42 Từ đây đến lúc tắt đèn cũng chỉ còn mười phút nữa, tất cả mọi người đều vội vàng lo xong chuyện mình, riêng Trang Phỉ thả balo của mình xuống, đặt lên chiếc ghế dựa nói: “Có gì buồn cười sao? Vô vị!”
Người mà Trang Phỉ nhắm đến khi nói những lời này, tất nhiên là Sở Thu Nghiên ở ngay bên cạnh.
43 Giữa lối ra khỏi giảng đường đang rộng mở, không chỉ có những tiếng huyên náo bình luận mà còn có cả tiếng lạch cạch gõ bàn phím, những âm thanh này xáo trộn nhau, rất có khả năng khiến tuyển thủ phân tâm.
44 Cuối tháng chín, các đại học lớn đều bắt đầu nhập học.
Tiết đầu tiên diễn ra vào tám giờ sáng, môn học có tên “Toán Học Phân Tích”. Trên thực tế, nó cũng là tích phân và vi phân cao cấp.
45 Người tham dự lần gặp mặt này đa phần là sinh viên năm nhất, hầu hết đều đến từ trường trung học Giang Minh, bởi vậy lúc bữa tiệc bắt đầu, có người bước lên sân khấu, đứng giữa ánh đèn hoài niệm về những tháng ngày cấp ba xưa.
46 Quế Lâm có không ít phong cảnh nổi danh, kì nghỉ Quốc Khánh kéo dài một ngày, Cố Hiểu Mạn có thể ở chung với Hạ Lâm Hi đến năm ngày, năm ngày này hai người một phòng…
Tưởng Chính Hàn không muốn nghĩ đến nữa.
47 Trần Diệc Xuyên nói còn dở nhưng gương mặt của Tiễn Thần đã vô cùng kinh ngạc rồi.
Cậu bối rối hỏi: “Không phải Hạ Lâm Hi là sinh viên khoa Toán trường mình sao?”
“Cậu tra lại tên của cô ấy đi!” Trần Diệc Xuyên cợt nhả.
48 Bầu trời đêm đen một vùng, làm nền cho muôn vàn ngôi sao sáng, nhìn xuyên qua lớp cửa kính có thể thấy từng dãy núi xanh biếc sừng sững. Trăng non ánh lên lớp bạc nhàn nhạt, treo lơ lửng trên đỉnh núi nguy nga, nếu ngay tại giút phây này đặt chân lên đấy, có lẽ sẽ hiểu được cảm giác “một tay với sao trời.
49 Bỏ qua Toán học đi em, mình nghiên cứu Sinh học nhé.
Lời nói của Tưởng Chính Hàn tưởng chừng như rất đứng đắn, nhưng động tác của anh đã bắt đầu ngang ngược.
50 Vì Cố Hiểu Mạn bị bong gân nên lịch trình của họ hoãn lại hai ngày. Cho đến sáng sớm hôm thứ tư, cả nhóm mới đi đến sông Ly Giang, màn đêm vừa mới tan đi, xung quanh vẫn thấp thoáng bóng xương mù, phảng phất che khuất cả phong cảnh núi rừng dọc đường đi.
51 Như tính toán của Hạ Lâm Hi, thời gian chuyến đi kéo dài cũng không quá lâu. Bên bờ rừng cây rậm rạp, xa xa trùng điệp núi non, dòng nước đưa bọn họ về với bến đỗ.
52 Cha của Từ Trí Lễ đã lo liệu nhân viên lễ tân tiếp họ từ trước, sau khi hai người vào cửa công ty không lâu, lễ tân đã đến với nụ cười lịch sự: “Xin chào hai vị, mời đi theo tôi, tôi sẽ đưa các vị đến phòng Công Nghệ.
53 Mỗi ngày trước khi anh đi làm, em sẽ thắt cà vạt giúp anh.
Những lời này giống như chiếc bút chì, phác họa một bản kế hoạch chỉnh chu. Vận mệnh như một phương trình không ngừng biến động, cuộc sống như những ván bài nguy hiểm bất tận, chẳng ai biết được sau này chuyện gì sẽ xảy ra, có thể sẽ hạnh phúc ngập tràn, nhưng cũng có thể sẽ bất hạnh đau thương… Dẫu cho con đường phía trước có như thế nào, Hạ Lâm Hi cũng ngập tràn chờ mong.
54 Hạ Lâm Hi quỳ gối trên giường, dồn hết sức tập trung, quan sát cách Tưởng Chính Hàn sử dụng. Đây cũng là lần đầu tiên anh chạm vào thứ này, loay hoay mất một phút mới tháo được bao bì ra, sau đó bọc vào ngón tay mình.
55 Bởi vì có một sự kiêu ngạo rạo rực trong người, Đoạn Ninh rút một điếu thuốc từ túi áo ra, cậu ta rít một hơi, dựa vào tường mở miệng hỏi: “Mọi người còn non xanh lắm, có muốn nghe kinh nghiệm của tôi không?”
Tưởng Chính Hàn muốn bảo rằng mình không như thế nhưng anh vẫn chọn cách im lặng.
56 Tám giờ đêm ở khuôn viên trường, cột đèn ven đường sáng lên, trong sân thể dục có những người hò hét, vây quanh nhau thành một vòng tròn.
Điều đó khiến Hạ Lâm Hi chú ý, cô nhìn về phía đám đông, lại nghe Tưởng Chính Hàn hỏi: “Nếu chúng ta đến khách sạn, anh cũng sẽ như tối hôm qua.
57 Từ bé đến lớn, đây là lần đầu tiên trong đời Hạ Lâm Hi bị người khác đánh.
Cha mẹ quản thúc cô nghiêm ngặt, lúc nào cũng có những khuôn khổ nhất định nhưng phương pháp giáo dục bằng ngôn ngữ chứ không dùng hình phạt thể xác.
58 Nghiêm Tử Minh vừa nói xong, Tưởng Chính Hàn đã cười hỏi: “Cậu nói thật?”
Anh gấp kịch bản lại, nhẹ mở một kẽ hở: “Phân cảnh nhiều hơn cả nam chính, vậy có thể coi là người qua đường?”
Nghiêm Tử Minh sợ anh rút lời, vội vội vàng vàng phân trần: “Tưởng đại thần, cậu nghe tôi giải thích đã, vai diễn này không hề bình thường đâu, thậm chí có thể ví như cả linh hồn của một bộ phim, mỗi lần lên sàn là khiến mọi người suy nghĩ sâu xa, thôi thúc tiết tấu của cả câu chuyện.
59 Tưởng Chính Hàn là người rất thận trọng với lời nói, anh tĩnh lặng như một hồ sâu. Tấm ảnh ấy lại giống một tảng đá lớn bị ném xuống nước, dấy lên lớp sóng cuồn cuộn mênh mông, thế nhưng anh vẫn không nói gì, thoáng qua dường như vẫn rất bình tĩnh.
60 Hôm sau khi thức giấc cũng đã chín giờ sáng, bầu trời bồng bềnh đám mây, lớp mưa phùn như phủi sạch bụi bẩn nơi ngã tư đường, từng chiếc xe chạy ngang qua, khiến những vũng nước văng tung tóe.