61 Hơn hẳn sự điên cuồng dồn vào bài tập thời trung học, bây giời thói quen của Hạ Lâm Hi đã thay đổi rất nhiều, có lẽ phần nào là bị ảnh hưởng bởi Sở Thu Nghiên, cô cảm thấy hiệu suất quan trọng hơn việc chỉ biết chăm chỉ.
62 Năm cấp hai có một môn học tên là “Giáo dục công dân”, trong ấy có một bài với tiêu đề “Đối xử bình đẳng”. Giáo viên lúc ấy có nói một câu vô cùng thấm thía: Nhân cách của con người không phân biệt đắt đỏ hay rẻ mạt, đối xử bình đẳng với mọi người là sự rèn luyện hằng ngày của mỗi học sinh.
63 Ban đêm mùa đông phương Bắc, gió lạnh đến căm xương buốt thịt, những chiếc lá khô chất chồng lên nhau dọc cả con đường, chẳng còn dư lại chút vị sống nào.
64 Ngoài cửa màn đêm tịch mịch, gió đông vẫn lạnh như cũ.
Hạ Lâm Hi mở miệng hỏi: “Cô gái ban nãy là người đã cài virut vào máy tính của Đoạn Ninh sao?”
“Virut bóng ma.
65 Hạ Lâm Hi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại trên tay, cuối cùng quyết định mở trang cá nhân của mình lên. Cô lưu tài khoản của Tưởng Chính Hàn ngay đầu vậy nên nhanh chóng tìm được, ngón tay của cô mãi miết trên cái tên của anh thật lâu về sau mới hỏi được một câu: “Tổng bộ công ty anh ở Mỹ sao?”
Không khác gì trước đây, gặp chuyện sẽ đi thẳng vào vấn đề, dù gì cô cũng không có thói quen lòng vòng quanh co.
66 Ban đêm nên ánh sáng không rõ lắm, chẳng thể nhìn thấy được chiếc đồng hồ có hình thù thế nào, nhưng phần mặt được khắc rất tỉ mỉ, lớp mắt kính lấp lánh ánh màu lục, dù Hạ Lâm Hi nói nó không quý giá gì nhưng tất nhiên cũng không phải của rẻ tiền.
67 Nhìn Hạ Lâm Hi của bây giờ, Tưởng Chính Hàn luôn chú ý hoạt động thật khẽ. Cô vẫn đắm chìm trong giấc mơ của mình, đến bảy giờ sáng mới choàng tỉnh.
Lúc ấy Tưởng Chính Hàn đã rời giường, anh quay lưng về phía cô, đang mang lại trang phục, cơ thể vẫn cao to tráng kiện như cũ, khiến Hạ Lâm Hi không kiềm được lén nhìn.
68 Rạng sáng hai giờ, gió đêm rít gào thay cho tiếng ồn ã náo nhiệt vốn có của những con đường, dãy đèn men theo lớp nhựa dần mờ lại, lạnh lùng thanh tao lạ thường.
69 Thời gian kề đến tháng một, cuộc thi đấu chính thức được bắt đầu. Bốn ngày cuối cùng, đi đâu cũng bắt gặp cảnh người người vội vàng, đa số sinh viên đều phải thâu đêm vì thời gian cho vòng thi rất ngắn, nhiệm vụ lại nặng nề vô cùng.
70 Tất nhiên đó là một cơ hội.
Nhưng Tưởng Chính Hàn chỉ nghĩ trong đầu chứ không nói thẳng ra: “Hiện tại tôi vẫn chưa nghe tin tức gì về hạng mục này.
71 Những việc đã qua luôn khiến người khác kinh ngạc.
Năm trước Hạ Lâm Hi dẫn Tưởng Chính hàn về nhà, chuông cửa nhà cô cũng vang lên như vậy, lúc ấy ở bên ngoài là chú bảo an, còn tối nay lại là cha Hạ Lâm Hi.
72 Nhà của Tưởng Chính Hàn ở trong nội thành, kinh doanh một tiệm sửa xe. Cha mẹ anh đều là người tốt cả nhưng cha anh có khiếm khuyết về cơ thể, mẹ anh cũng khó lòng làm việc nặng, khách quan đánh giá, gia đình anh suy cho cùng không hề khá giả.
73 Nền thang máy lót bằng cẩm thạch, hai bên cửa là hai tấm gương, viền cạnh lấp lánh ánh thủy tinh, mặt kính trơn bóng như mới, tất nhiên có người thường xuyên quét dọn, tay nghề cũng rất ổn.
74 Những điều gọi là không thể chạy trốn, ngõ hẹp oan gia, có lẽ là để hình dung chuyện trước mắt này.
Tần Việt quẹt thẻ nhân viên rồi đi đến gần các cô.
75 “Em không ngờ anh đến đón em đấy. ” Hạ Lâm Hi kề bên Tưởng Chính Hàn, gió đêm tạt vào cô rất lạnh, đành phải chủ động níu lấy cánh tay anh. “Hôm nay anh tan làm từ mấy giờ?”
Tưởng Chính Hàn đáp.
76 Hạ Lâm Hi nhắc đến chuyên ngành của mình xong, còn cố ý cường điệu hai từ “Toán học. ” Cô mong Tạ Bình Xuyên sẽ không tìm thấy mối liên hệ giữa ngành học của cô và việc lập trình.
77 Thời khắc này đây, Hạ Lâm Hi không hề biết rằng, Tần Việt đang gọi điện cho mẹ cô.
Cô giống như một người điên, trong lòng đều là Tưởng Chính Hàn, cuống cuồng chạy về nhà.
78 Lúc ra khỏi phòng làm việc của giảng viên cũng đã mười một giờ sáng rồi.
Trước cửa phòng thực hành có vài ba bóng lưng quen thuộc, một trong số đó thấy Tưởng Chính Hàn liền đứng thẳng người lên ngoắc tay với anh: “Ông trời của tôi ơi, đó không phải là Tưởng Chính Hàn sao?”
Tưởng Chính Hàn đi đến gần họ.
79 Hạ Lâm Hi sống chung với mẹ cô hai mươi năm, cô tự nhận thấy mình hiểu tính cách của mẹ ít nhiều. Cô có thể mơ hồ tưởng tượng ra, lúc mẹ đến gặp Tưởng Chính Hàn, bà không thể nào tỏ vẻ ôn hòa được.
80 Hạ Lâm Hi đứng bên ban công, Tưởng Chính Hàn còn ở trong phòng sách, lúc ấy họ cách nhau một ngăn cửa sổ, một cánh cửa được mở ra.
Tưởng Chính Hàn còn chưa tỉnh ngủ nên giọng của anh nom lười biếng hơn thường ngày: “Đồng nghiệp cũ của anh.