1 Con đường độc đạo nhuốm màu vàng của đất khô, bị cô đặc rồi cuốn lên thành từng cơn lốc bụi mù mịt. Chính ngọ, mặt trời thẳng đứng xuống đám lá đang oằn lên xơ xác.
2 Vĩ thấy chân tay mình trở nên tê dại và mặt đất bên dưới như chao đi. Bảo chưa bao giờ chạy đi đâu mà không xin phép. Mà thằng bé có thể đi đâu được ở khu vực hiểm trở này.
3 Khi Vĩ lái xe đến gần chỗ ngoặt, bé Bảo đã tỉnh hẳn ngủ. Bên ngoài quang đãng sau trận mưa rào hồi đêm và bầu trời gợn lên những vân mây màu trắng. Lưu đã lên trang trại từ vài ngày trước cùng với Sương.
4 Vĩ cho xe chạy chậm lại khi cô nhìn thấy những bụi hoa đỏ ối rợp hai bên đường. Bảo reo lên ầm ĩ như đã quên khuấy mất chuyện không hay vừa rồi. Cậu trố mắt quan sát hai người đàn ông trong làng đang trèo lên một chiếc thang gỗ để đóng nốt những chiếc đinh còn lại vào tấm biển khổng lồ trên cổng.
5 Khi họ quay về khu nhà sàn, tất cả tốp thợ đã nghỉ trưa. Họ ngồi tập trung cả ở dưới gầm sàn để ăn cơm. Ráy và một số phụ nữ khác đang tất tả phục vụ bữa trưa cho họ.
6 Khi Bách lách được đuôi xe qua bãi đậu, Hoan rảo bước về phía anh. - Anh Bách, anh có thư. Bách đang lúng túng với một tay là mũ bảo hiểm và tập tài liệu, một tay loay hoay với ghi đông xe, đành cười cầu tài.
7 Lưu vuốt nhẹ lên ngực Vĩ rồi từ từ xuống bụng. Vĩ nhắm mắt lại. - Nó là con của chúng mình. - Không lẽ không phải thế?Vĩ huých khuỷu tay vào ngực Lưu.
8 Mặt trời đã gần khuất sang phía bên kia ngọn núi. Vĩ cẩn thận bám chặt vào từng rễ cây xoà ra trên mỗi bước đi. Những viên thuốc mà cô nhờ Sương lấy về từ phòng khám của bác sỹ Nga khiến cô khoẻ mạnh trở lại.
9 Nhìn từ trên cao, con đường chạy ven núi mảnh như sợi chỉ. Duy nhất một chiếc Toyota Crown lấm bụi đường đơn độc như chú kiến lạc bầy. Trời đã về chiều, và những vách núi vàng sậm lại dưới ánh tà.
10 - Em nên suy nghĩ cho kỹ. - Em suy nghĩ kỹ rồi. Em ở lại đây cùng Bảo cho đến hết hè. Khi nào con quay trở lại trường học, em sẽ đưa con về. - Giọng Vĩ uể oải song kiên quyết.
11 Quán bia Legend với tiếng ồn ào không thể thoát ra ngoài dễ khiến những người không quen phải ngợp tai. Quán thụt sâu xuống so với mặt đất chừng nửa mét cho ra vẻ giống cái hầm, và những thùng bia khổng lồ trắng bạc dựng trong góc hoàn tất một cảnh quan thi vị cho những con ghiền.
12 Bách nhìn dãy hành lang vắng ngắt rồi cẩn trọng đóng chặt cửa lại. Giờ này cả phòng đã về hết. Sau một ngày họp hành và làm những công việc trả nợ cho buổi chiều vắng mặt hôm qua, giờ Bách mới có thời gian kiểm tra lại những ghi chép tại Trại Hoa Đỏ.
13 Bách đến cơ quan từ rất sớm, anh vào phòng họp ngồi chờ sẵn. Sáng nay cả phòng được thông báo sẽ có cuộc họp khẩn. Các đồng nghiệp của anh lục tục bước vào.
14 Vĩ choàng mở mắt. Cô đang ngủ rất say, nhưng có một thứ gì đó thúc bách cô thức dậy. Vĩ thấy nặng đầu. Những giấc ngủ trưa hè oi ả thế này thực là lợi bất cập hại, nhưng ngày trên vùng cao dài dằng dặc, ngủ là một cách giết thời gian và định thần tâm trí sau những gì đã xáy ra.
15 Mai Thanh dừng lại để chỉnh chiếc áo mưa cho kín người. Cơn mưa to đến nỗi bộ áo mưa vải dù dày dặn cũng không thể ngăn nổi làn nước lạnh cứ từ đâu ùa vào bên trong.
16 Bách liếc nhìn đồng hồ. 6 giờ 10. Mai Thanh hẹn anh 6 giờ, nhưng Bách có thói quen chỉnh đồng hồ sớm 10 phút. Biết vậy song anh vẫn không khỏi cảm thấy sốt ruột.
17 Người đàn ông gầy nhẳng đặt trước mặt Bách một tách trà. Anh ta có khuôn mặt không đến nỗi nào nhưng dáng người khô khan như một hình nhân bằng gỗ được tròng vào bộ quần áo cũ.
18 Khi Bách quay về nhà chính, anh nhìn thấy Vĩ đang ngồi tựa lưng vào vách. Cô có vẻ mệt mỏi. Ráy, tay xúc cháo cho Vĩ song mắt nhìn ra ngoài sân vẻ lo lắng.
19 Khi một cánh cửa phòng hát hé mở, khói thuốc và tiếng gài rú trên bộ loa thùng Naranke ùa ra ngoài. Đây là khu liên hợp giải trí gói gọn trong một toà nhà sáu tầng.
20 Hai đứa trẻ lấy Vĩ làm điểm tựa và đuổi nhau tít mù thành một vòng tròn. Tiếng cười của chúng vang khắp khu trại yên tĩnh. Chiều tàn sải bóng xuống rừng cây nhân tạo.