Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Trạch Thiên Ký Quyển 2 - Chương 285-1: Tu Đạo Chưa Bao Giờ Là Chuyện Vui Vẻ (p1)

Chương trước: Quyển 2 - Chương 284-2: Ta Muốn…. Của Ngươi (p2)



Bên ngoài vách đá một mảnh an tĩnh, chỉ có thanh âm sàn sạt rất nhỏ do độc chưởng đang ăn mòn cây ngô đồng, nghe vào giống như mấy vạn con tằm đang gặm nuốt lá dâu, có chút cảm giác sởn tóc gáy.

Từ Hữu Dung trầm mặc không nói. Ma tộc ẩn vào Chu Viên là kẻ thù thật sự, hơn nữa nàng không có tin tưởng có thể chiến thắng trưởng lão Thông U Cảnh đỉnh cao của Lạc Dương Tông, cho nên vừa rồi nàng muốn liền đưa ra cái giá vô cùng lớn để đối lấy việc rời đi của đối phương, nếu như đối phương lo lắng sau này Thánh Nữ Phong trả thù, nàng thậm chí chuẩn bị lấy máu Chân Phượng ra thề.

Nhưng mà nàng thật không ngờ đối phương muốn lấy máu của mình.

Bất kể là hồ sơ bên trong Ly Cung hay là tư liệu của Thánh Nữ Phong, hai phái quốc giáo nam bắc đều đánh giá về trưởng lão Lạc Dương Tông là ác nghiệt khát máu, nhưng hai chữ khát máu này chính là chỉ tính tình, cũng không có nghĩa là người này thật sự biến thái thích ăn thịt người như một số Ma tộc, bằng không không cần Ly Cung và Thánh Nữ Phong phải ra mặt, Ly Sơn Kiếm Tông cũng sớm đem người này ra giết.

Nàng có chút khó hiểu, sau đó nhớ tới công pháp tu hành của Lạc Dương Tông có tương quan với địa hỏa, đại khái hiểu được cái gì đó.

Nếu như đối phương muốn lấy máu Chân Phượng của mình, như vậy tự nhiên sẽ không để mình sống sót.

- Trước khi ta bắt đầu tu hành chỉ là một gã thư sinh phía nam, nhân sinh lý tưởng lúc ban đầu chỉ là khảo thủ công danh, chức vị, kiếm bạc cưới được một nữ tử xinh đẹp, nhưng mà ngài sinh sống ở Thánh Nữ Phong mấy năm nên biết triều đình ở phía nam thế nào, trên thực tế bất quá chỉ là con rối của các tông phái sơn môn và thế gia, cho dù có làm tới chức vị Tể tướng cũng chỉ là chó do người tu hành hô tới quát lui mà thôi.

Bạch Hải nghĩ tới chuyện cũ rất nhiều năm trước, có chút cảm thán:

- Chìm nổi trong quan trường nhiều năm ta rốt cục hiểu rõ đạo lý này, cho dù muốn tu hành thì tuổi tác cũng đã cao, rất khó luyện công pháp huyền môn chính tông tới mức tận cùng, vì thế ta liền đi lệch hướng tới bái phỏng làm môn hạ của Lạc Dương Tông, nhắc tới cũng là may mắn, học thức rèn luyện hàng ngày của ta cực cao, năng lực đạo pháp cũng rất mạnh, nhưng lại chỉ dùng thời gian hai mươi năm liền tu tới Thông U Cảnh.

Độc chướng chậm rãi ăn mòn cây ngô đồng, hắn và Từ Hữu Dung đứng bên trong và bên ngoài động, cách nhau trong gang tấc nhưng lại không cách nào tiếp xúc, vì thế hắn có thời gian mà hảo hảo nói ra những chuyện trước kia, coi như là cho đối phương một lời giải thích.

- Nhưng khi tới đây.

Hắn có chút thương cảm nói:

- Ta không có biện pháp tiếp tục đi tới, sau khi tu hành hơn một trăm năm toàn bộ đều là lãng phí, ta rất không cam lòng, rõ ràng chính mình có đầy đủ trí tuệ và sự từng trải, bàn về trình độ cần cù lại không kém hơn bất cứ kẻ nào, vì sao vẫn không thể đột phá Thông U Cảnh? Chẳng lẽ là do huyết mạch thiên phú sao?

Nói tới đây hắn liền nhìn về phía Từ Hữu Dung sau cây xanh, không che giấu ánh mắt ghen tị và phẫn nộ của mình, nói:

- Nhưng huyết mạch thiên phú không phải do mình quyết định mà là do ông trời phân phối lung tung, dựa vào cái gì mà loại người như các ngươi có được huyết mạch thiên phú tốt đẹp như thế, mà giống người như chúng ta cho dù có cố gắng thế nào thì vĩnh viễn cũng không thể đuổi theo các ngươi? Dựa vào cái gì ngươi năm nay mới mười lăm tuổi liền tu tới Thông U thượng cảnh, mà ta lại phải dùng hơn một trăm năm?

- Sau này rốt cục ta đã phát hiện ra một loại bí tịch công pháp ở tông môn có thể trợ giúp ta đột phá cánh cửa Thông U Cảnh này, chỉ có điều tu luyện loại công pháp này quá mức khó khăn, cần hỏa tinh thuần túy nhất thay ta Tẩy Tủy một lần nữa để thay máu, nhưng năm đó Địa hỏa tinh của tông môn đã bị tổ sư gia đúc thành kiếm, sau đó hắn liền biến mất không thấy tăm hơi, ta biết đi nơi nào để kiếm? Chẳng lẽ ta còn phải vượt biển trùng dương, đi khắp các đảo bên trong Nam Hải tìm kiếm hỏa long sao? Ta đau khổ tìm kiếm khắp thế gian hơn mười năm vẫn không có tiến triển, cuối cùng ta đã nghĩ tới một khả năng.

Bạch Hải nghiêng người nhìn về phía thảo nguyên xa xa, nói:

- Tổ sư gia chết rồi, Địa hỏa tinh cũng theo bội kiếm của hắn mà biến mất vô tung, với cảnh giới năm đó của hắn, ai có thể giết được? Khả năng lớn nhất đương nhiên là Chu, như vậy kiếm của hắn có thể sẽ thất lạc ở trong Chu Viên. Có thể ở trong Kiếm Trì trong truyền thuyết kia.

- Cho nên năm nay Chu Viên mở ra ta liền không chút do dự tiến vào. Nói thật, khi ta thấy được pháo hoa báo động của Thanh Diệu Thập Tam Ti, ta thậm chí còn chứng kiến một người tu hành nhân loại bị Ma tộc độc chết, nhưng như thế thì sao chứ? Mọi chuyện đều không quan trọng bằng việc tìm bội kiếm của tổ sư gia, chỉ có điều… Ta lại không tìm được bất cứ dấu vết gì của thanh kiếm kia ở trong này, thậm chí ngay cả hơi thở của Địa hỏa tinh cũng không cảm giác được, khiến ta cảm thấy tuyệt vọng.

Hắn xoay người lại nhìn về phía Từ Hữu Dung, bởi vì ánh mắt già nua nên có chút đục ngầu, dần dần toát ra vẻ mặt nóng cháy:

- Nhưng vào lúc ta tuyệt vọng ta lại thấy được ngài triển khai hỏa cánh từ trên đỉnh núi Mộ Dục bay xuống, ta biết rằng ngài bị trọng thương, ta biết đây chính là cơ hội tốt nhất để ta đột phá cảnh giới, thậm chí cũng có thể là cơ hội cuối cùng.

- Địa hỏa tinh là cái gì cơ chứ? Máu Chân Phượng ở trong thân thể ngài càng ẩn chứa năng lượng cuồng bạo hơn, mãnh liệt hơn, tinh thuần hơn, chỉ cần ăn được máu của ngài, ta khẳng định có thể tu hành bộ bí pháp kia và dễ dàng đột phá Thông U Cảnh, nếu tương lai có thể ngưng hỏa thành công thậm chí có thể bước vào lĩnh vực thần thánh, cái này hấp dẫn đối với chúng ta bao nhiêu ngài có biết không?

Bạch Hải càng nói càng kích động, thanh âm càng ngày càng khàn khàn.

Từ Hữu Dung nhìn hắn nói:

- Ta không biết.

Bạch Hải giật mình hỏi:

- Ngươi nói cái gì?

- Tu hành phá cảnh với ta mà nói là một chuyện rất đơn giản, tựa như ăn cơm uống nước, từ lúc ta sinh ra tới giờ liền nhất định tương lai sẽ tiến vào lĩnh vực thần thánh, cho nên….

Từ Hữu Dung nhìn hắn bình tĩnh nói:

- Ta không thể hiểu được vì sao tâm tình của ngươi lại như thế.

Thời điểm nói những lời này, nàng rất nhạt nhẽo.

Cho nên Bạch Hải vô cùng phẫn nộ, còn có nỗi mất mát vô cùng mãnh liệt.

Nếu lúc này Trần Trường Sinh tỉnh dậy, đại khái có thể cảm nhận được cảm thụ của vị trưởng lão Lạc Dương Tông này, không phải là bởi vì hắn từng có loại suy nghĩ này, mà hắn cũng thường xuyên giống như Từ Hữu Dung để cho người khác có loại cảm thụ thế này—— chân thân mà nói, đối phương cũng bị nhục nhã vô tận tới mức chịu đựng không biết nói gì.

Người nhận thức thâm sâu về cái này như Đường Tam Thập Lục đã từng đánh giá thế này: Ngươi và Từ Hữu Dung đều làm cho người khác không biết nói cái gì.

Bạch Hải quả thật không còn lời nào để nói, cho nên đành phải điên cuồng hét lên:

- Huyết mạch thiên phú? Ông trời thật bất công, đợi sau khi ta hút sạch sẽ máu của ngươi, huyết mạch thiên phú của ngươi sẽ trở thành của ta.

Loading...

Xem tiếp: Quyển 2 - Chương 285-2: Tu Đạo Chưa Bao Giờ Là Chuyện Vui Vẻ (p2)

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?



Khách Sạn Hoàng Tuyền

Thể loại: Ngôn Tình, Trinh thám

Số chương: 65


Chiến Đội Lập Kỳ

Thể loại: Kiếm Hiệp, Tiên Hiệp

Số chương: 96


Một Nắm Lúa Mạch

Thể loại: Trinh thám

Số chương: 29