Trước khi bắt đầu tràng đối thoại dấu diếm sát khí Từ Hữu Dung đã phát hiện ra sơn động này, đồng thời cũng tính toán xong, một khi không có cách nào giành được tiên cơ trận chiến đấu nàng cũng chuẩn bị một đường lui rất tốt cho mình.
Sơn động này chính là chỗ để lui về, nhưng lại không có đường lui.
Biển lửa trong rừng cây hơi loạn, Bạch Hải phá không mà tới, thần sắc nghiêm túc, lại lần nữa ra tay.
Nghìn vạn đạo chưởng ấn mang theo ánh lửa màu đỏ sậm, bất chợt ngưng thành một đạo hỏa tuyến thẳng tắp, trực tiếp đánh về phía động sau lưng Từ Hữu Dung. Vị trưởng lão của Lạc Dương Tông biết thiếu nữ hôm nay mình muốn giết là nhân vật bậc nào, làm sao có nửa điểm lưu thủ, càng không cho mình giữ lại bất kỳ đường lui nào, ra tay chính là Lạc Dương chưởng mang uy lực lớn nhất, hơn nữa còn thi triển hết cả tu vi suốt đời của mình.
Từ Hữu Dung xoay người, nhìn về phía hỏa tuyến ẩn chứa năng lượng khủng bố, vẻ mặt vẫn yên lặng như trước, khẽ trở cổ tay cắm cung đồng xuống dưới mặt đất.
Mặt đất rất là cứng rắn lại vang lên một tiếng Ba giòn vang, mặt đất vỡ tan thành từng khúc, cung đồng cắm thật sâu vào mặt đất, còn cao hơn so với người của nàng.
Chỉ trong nháy mắt, vô số đạo nhánh cây từ trên cung đồng mọc ra, vô số lá xanh sinh ra ở trên đầu cành, khẽ huênh hoang trong không gian bị hỏa tuyến làm biến hành, mang tới một đạo khí tức cực kỳ tươi mát, che kín toàn bộ cửa động.
Quá trình này rất khó dùng lời nói mà hình dung được.
Thời gian khá dài ngưng núp ở trong khoảng thời gian ngắn.
Cây cối trăm năm, phải mất bao nhiêu năm mới có thể kiến tạo thành một tòa cung điện?
Đây là một gốc cây ngô độc lẻ loi sinh trưởng, cũng kiến thành một tòa cung điện.
Cung đồng biến thành cây ngô đồng, cũng kiến thiết thành một tòa đồng cung, đúng vậy, chính là tòa đồng cung trong hoàng cung Đại Chu, cũng chính là tòa cung điện từng khiến Trần Trường Sinh mệt nhọc cả một ngày một đêm.
Ngô đồng, ngoài việc là một thần khí độc nhất vô nhị trên Bách Khí Bảng, hóa ra còn có tác dụng kỳ diệu như vậy, nhóm Thánh nữ Nam Khê Trai trước đây đúng là đã đưa đồng cung gắn vào phía trên cung đồng.
Đồng cung là một loại trận pháp dùng để vây địch, cực kỳ hùng mạnh, dùng để phòng ngự, cứng cỏi hơn bất cứ thứ gì.
Âm một tiếng vang, đó là thanh âm thế hỏa nhanh chóng khuếch trương, cũng là tiếng của sóng lửa đánh vào tường đá.
Miệng hốc đá, hỏa thế cháy dựng lên, lá ngô đồng xanh tươi giống như cũng bị bốc cháy, nhưng đạo hỏa tuyến kia lại không cách nào vượt qua được cây ngô đồng này.
Đây là cây ngô đồng phượng hoàng dừng lại, phượng hoàng chính là hỏa, máu của nó là hỏa, thân hình cũng là hỏa, làm bạn với nhau vài vạn năm khiến cây ngô đồng lộ ra hỏa ý và hỏa tinh, làm sao lại sợ lửa chứ? Không cần nói tới Lạc Dương chưởng mang theo hỏa diễm, cho dù Lạc Dương Tông ném chuôi trường cung này vào trong khe địa hỏa cũng không thể gây hại tới nó.
Cành cây màu xanh khẽ duối ra ngăn cách vách động thành hai thế giới, ngăn địa hỏa mãnh liệt và Bạch Hải ở bên ngoài.
Cách ngọn lửa, Từ Hữu Dung nhìn Bạch Hải, ánh mắt yên tĩnh không nói gì.
Vẻ mặt Bạch Hải rất ngưng trọng, nhưng không có cảm giác thất bại vì ngọn lửa mình triệu tập ra không thể đột phá cung đồng phòng ngự của nàng, nhìn nàng nói:
- Lạc Dương Tông ta xây dựng ở trong thung lũng U Hỏa, nơi đó ngoại trừ địa hỏa nóng cháy khủng bố thì nhiều nhất chính là chưởng, mà chướng khí này lại tương sinh tương khắc với địa hỏa, ta rất muốn biết chuôi trường cung của ngài có chống lại được nó hay không.
Nói xong câu đó, hắn liền thu Lạc Dương chưởng lại, đi tới trước cây ngô đồng, không chút do dự lại vỗ xuống một chưởng.
Lúc này không hề sinh ra ngọn lửa mãnh liệt, chỉ có một đạo khí tức nhàn nhạt mà quỷ dị cùng với vô số hạt bụi từ trong lòng bàn tay hắn phun ra, dừng ở trên cành cây và lá cây ngô đồng.
Chỉ trong nháy mắt, cây ngô đồng xanh tưởng liền giống như đã ở trong bảo cát phương bắc đầy trời trong thời gian rất lâu, bị bịt kín một tầng bụi thật dày, rốt cục không còn sức sống dạt dào như trước nữa.
Bụi này do những hạt bụi rất nhỏ tạo thành, mỗi một hạt bụi đều là hỏa chướng Bạch Hải thu thập mấy trăm năm ở trong thung lũng U Hỏa.
Bên ngoài dần dần ảm đạm cũng không quan trọng, đáng sợ chính là hạt bụi đnag không ngừng ăn mòn bản thể đồng cung, trên lá cây xanh tươi của cây ngô đồng đã xuất hiện rất nhiều lấm tấm màu xám thật nhỏ, hơn nữa những đám lấm tấm này còn khuếch trương với tốc độ mắt thường có thể thấy, trên vỏ cây cũng xuất hiện nhiều vết nứt đáng sợ, vẫn đang không ngừng xâm nhập vào bên trong.
Nếu như là bình thường, dựa vào số lượng chân nguyên có thể nói là vô biên, Từ Hữu Dung cũng khó có thể khiến đồng cung không nhiễm chút hơi bụi, chứ đừng nói chi tới việc máu Chân Phượng của nàng đang bị khí độc xâm nhập.
Nhưng hiện tại nàng chỉ có thể dựa vào bản thân đồng cung để đối kháng với khí độc tới từ sâu trong U Hỏa, đồng cung có thể chống đỡ trong khoảng thời gian bao lâu?
Cách cành lá cây ngô đồng, nàng nhìn vị trưởng lão của Lạc Dương Tông, bình tĩnh nói:
- Vì sao ngươi phải làm như vậy?
Bạch Hải nói:
- Tất cả mọi người tiến vào Chu Viên đều là vì ích lợi, ta tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Từ Hữu Dung nói:
- Ngươi xác định… có thể lấy được ích lợi từ trên người ta, vượt qua phiêu lưu sao?
Bạch Hải mỉm cười nói:
- Ta vô cùng xác định.
Từ Hữu Dung thản nhiên nói:
- Ta có thể cho ngươi ưu đãi vô tận, ngươi không tưởng tượng nổi chỗ tốt của nó đâu.
Đại lục hiện này, phần đông tông phái tu hành đều có kỳ trân bí mật, Lạc Dương Tông cũng có kỳ môn như vậy, nhưng nàng tuyệt đối có tư cách nói ra như thế, hơn nữa đối phương cũng không thể không tin.
Bạch Hải nói:
- Có thể được Thánh Nữ Phong và triều Đại Chu cảm kích, tự nhiên khó được, đáng tiếc chính là, nếu không đẩy ngài vào tuyệt cảnh bây giờ thì làm sao có thể có được chỗ tốt chứ?
Từ Hữu Dung nói:
- Ngươi vẫn luôn biết ta là ai sao?
- Đúng vậy, Thiên nữ đại nhân… ta nói không sai chứ? Nghe nói tất cả sơn môn Thánh Nữ Phong, bất kể Từ Giản tự hay là đệ tử của Nam Khê Trai đều tôn xưng ngươi như vậy.
Bạch Hải nhìn nàng mỉm cười nói:
- Đêm qua khi ta ở dưới Mộ Dục đã thấy được ngài triển khai hỏa cánh.
Từ Hữu Dung nói:
- Biết ta là ai mà còn dám bất kính với ta sao? Ngươi tu hành đã hơn hai trăm năm, chẳng lẽ còn không thể khống chế tham dục của mình, trở nên điên cuồng như thế sao?
Thời điểm nói những lời này, ánh mắt của nàng rất bình tĩnh, giống như căn bản không hề tức giận, nhưng lại có một loại cảm giác từ trên cao nhìn xuống.
Bạch Hải bình tĩnh nói:
- Tham lam khiến con người điên cuồng, nhưng ta cũng không phải là kẻ điên thật sự, nếu như ở ngoài Chu Viên ta lúc này nhất định quỳ xuống trước mặt ngài, hôn xuống mặt đất trước giày của ngài, nhưng…. Đây đang là Chu Viên, hơn nữa ngài đã bị vị công chúa điện hạ của Ma tộc làm trọng thương, nếu ta bỏ qua cơ hội này ta nhất định sẽ bị trời phạt.
Từ Hữu Dung nhìn một mảnh lá xanh trước mắt, bình tĩnh hỏi:
- Ngươi muốn dựa vào ta để đạt được cái gì? Kiện thần khí này? Hay là cái khác?
Trên khuôn mặt già nua của Bạch Hải lộ ra một nụ cười quỷ dị: