1 Chương 1 Người ta chỉ tạo nên nhân vật sau khi đã nghiên cứu kỹ con người. Cũng như, người ta chỉ nói được tiếng nước ngoài sau khi đã học hỏi nghiêm túc tiếng nói đó.
2 Chương 2 Cuộc bán đấu giá được ấn định vào ngày 16. Trước đó một ngày, người ta ngưng hẳn việc cho đến xem đồ đạc trong nhà, để những người thợ chuyên môn có đủ thời gian tháo gỡ rèm, màn xuống.
3 Chương 3 Ngày 16, lúc một giờ, tôi đến phố Anti. Từ trên xe, người ta đã nghe những tiếng hô vang của những người bán đấu giá. Căn phòng đầy những khách hiếu kỳ, Người ta trông thấy ở đây, tất cả những danh vọng của những tội lỗi sang trọng được theo dõi xem xét một cách thâm hiểm bởi vài ba bà lớn.
4 Chương 4 Hai ngày sau, người ta đã bán sạch tất cả. Tổng số tiền thu được lên đến một trăm năm mươi ngàn frăng. Những chủ nợ cùng chia nhau hai phần ba.
5 Chương 5 Một thời gian khá lâu trôi qua. Tôi không nghe nói đến Acmân. Nhưng trái lại tôi thường nghe bàn tán về Macgơrit. Tôi không biết bạn có để ý không: chỉ cần cái tên của một người đúng ra xa lạ với bạn hoặc ít ra không liên can gì đến bạn, được nhắc một lần trước mặt bạn, là những chi tiết liên hệ khác sẽ dần dần đến vây quanh cái tên ấy.
6 Chương 6strong> Tôi gặp Acmân đang nằm trên giường. Thấy tôi, anh ta đưa bàn tay nóng hổi bắt tay tôi. - Anh bị sốt – tôi nói. - Sẽ không sao cả. Đây chỉ là sự mệt mỏi do một chuyến đi đường quá gấp.
7 Chương 7 Những loại bệnh như bệnh của Acmân, có được điều may mắn là sẽ giết chết người bệnh ngay tức khắc hoặc sẽ được chữa lành rất nhanh chóng. Mười lăm ngày sau những biến cố tôi vừa kể trên, Acmân đã bình phục hẳn.
8 Chương 8 Tuy nhiên – sau một phút, Acmân nói tiếp – tôi vẫn hiểu, tôi còn yêu nàng và mạnh hơn cả ngày trước. Và trong ý muốn được gặp lại Macgơrit còn có cả cái ý chí muốn cho nàng biết, tôi đã cao giá hơn nàng một bậc.
9 Chương 9 Chào ông Gatông thân mến – Macgơrit nói với bạn tôi – Tôi rất vui sướng được tiếp đón ông. Tại sao ông không vào lô của tôi ở Variêtê? - Tôi sợ bị xem là thiếu tế nhị.
10 Chương 10 Phòng nàng chỉ được chiếu sáng bởi một ngọn nến độc nhất trên bàn. Ngả người trên chiếc ghế dài lớn, áo nhăn nhúm, nàng để một tay trên tim và tay kia buông thõng xuống.
11 Chương 11 Đến chặng này của câu chuyện Acmân dừng lại. - Anh có thể đóng dùm cửa sổ? – Anh nói với tôi, - Tôi bắt đầu thấy lạnh. Trong thời gian ấy tôi sẽ đi nằm.
12 Chương 12 Vào năm giờ sáng, khi ánh sáng ban ngày bắt đầu xuất hiện xuyên qua những tấm màn, Macgơrit nói với tôi: - Anh hãy tha lỗi, vì em phải mời anh ra về, nhưng không thể khác được.
13 Chương 13 Anh đến cũng nhanh, gần như chúng tôi – Pruđăng nói. - Vâng – tôi trả lời như máy – Macgơrit ở đâu? - Ở nhà cô. - Một mình thôi? - Với ông G… Tôi sải từng bước dài trong phòng khách.
14 Chương 14strong> Trở về nhà, tôi bắt đầu khóc như một đứa trẻ. Không có người nào mà ít nhất đã không bị lừa gạt một lần trong đời và không biết nỗi đau khổ khi bị lừa dối là đến như thế nào.
15 Chương 15 Đã gần một giờ rồi, Jôdép và tôi đang sửa soạn ọi việc cho chuyến đi thì có người gọi chuông dữ dội trước cửa. - Có mở cửa không? – Jôdép hỏi tôi.
16 Chương 16 Tôi có thể - Acmân nói - kể lại cho anh nghe chỉ trong vài dòng câu buổi đầu dan díu đó. Nhưng tôi muốn anh thấy được rõ ràng, do những biến cố nào, và từng nấc bậc ra sao, chúng tôi đã đi đến đó.
17 Chương 17 Ngày hôm sau, Macgơrit từ giã tôi từ sáng sớm, bảo ông quận công chắc sẽ đến sớm lắm. Nàng hứa viết thư cho tôi khi ông quận công ra về để cho tôi sẽ biết về việc hẹn gặp mỗi tối như thường lệ.
18 Chương 18 Nói cho bạn biết những chi tiết cuộc sống mới của chúng tôi rất khó. Nó được tạo thành bởi một chuỗi dài những trò chơi thơ trẻ, rất thân thiết với chúng tôi, nhưng thật vô nghĩa đối với kẻ khác nếu tôi kể lại.
19 Chương 19 Trong ba lá thư đầu, cha tôi tỏ vẻ lo lắng về sự yên lặng của tôi, và yêu cầu cho biết lý do. Trong lá thư cuối, ông cho biết người ta đã cho ông biết về sự thay đổi cách sống của tôi và tin cho tôi, ông sẽ đến thăm nay mai… Tôi luôn luôn có một lòng tôn kính đặc biệt và một lòng thương yêu chân thành đối với cha tôi.
20 Chương 20 Cha tôi mặc áo ngủ, ngồi trong phòng khách và đang viết. Tôi hiểu ngay tức khắc cái cách ông ngẩng mặt nhìn tôi, khi tôi bước vào. Chắc sẽ có vấn đề quan trọng.
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 14