1 Hugh đang đứng bên cửa sổ quay lưng lại phía bà Tuppy. Bóng anh hằn lên những tấm màn cửa đã bạc màu, những tấm màn cửa do chính tay bà chọn cách đây 40 năm.
2 Ông Ronald Waring bảo: - Chúng ta phải về nhà thôi.
Có lẽ đây là lần thứ 5 ông nhắc lại câu nói ấy. Con gái ông, Flora vừa đi bơi về, đang lim dim mắt tắm nắng.
3 - Rose Waring ư?
- Phải, thật một trăm phần trăm đấy. Rose Schuster, thật ra tên tôi là thế. Nhưng Waring là tên lót của tôi. Bởi vì cha đẻ của tôi họ là Waring, nhưng cha dượng của tôi lại là Harry Schuster.
4 Tối thứ Sáu hôm ấy, người ra mở cửa chính là Flora. Đầu óc cô vẫn còn lờ mờ vì sự việc quá bất ngờ vừa xảy đến với cô. Cứ nghĩ đến những gì vừa xảy ra trong cái ngày khó tin ấy là Flora lại không sao hiểu nổi.
5 Jason Armstrong, 7 tuổi, ngồi trên chiếc giường đôi to tướng ngay cạnh giường của bà cố nghe bà đọc cho nó câu chuyện cổ tích về hai con chuột xấu tính.
6 Bà Tuppy tỉnh giấc từ lúc 5 giờ sáng. Tới 6 giờ sáng, bà đã chuẩn bị đâu đó xong xuôi chờ Antony và Rose bước vào. Nếu còn khoẻ, bà đã dậy thay đồ, xuống lầu, chân bước nhẹ trong căn nhà còn chìm trong giấc ngủ yên, lặng lẽ làm những công việc hàng ngày, mà thiếu chúng bà không sao thoải mái được.
7 Anh ta bảo: - Tất nhiên chúng cháu nhớ nhau chứ. Cô khỏe không Rose?
Nàng nhíu mày: - Tôi không thể nghe lời bàn tán vừa rồi. Mọi người đang nói chuyện về bà Tuppy.
8 Sáng sớm ngày hôm sau khi Flora xuống nhà ăn sáng thì chuông điện thoại reo. Khi đi ngang qua hành lang nàng có hơi lưỡng lự. Nhưng chẳng có ai ở gần để nghe điện thoại cả, thế nên nàng đành phải tự làm cái việc khó khăn ấy một mình.
9 Cơn khát đánh thức nàng dậy vào giữa đêm. Cơn khát kinh hoàng chẳng khác nào đòn tra tấn khủng khiếp nhất. Miệng nàng khô đắng và đầu đau nhức. Ngay khi vừa tỉnh dậy, nỗi kinh hoàng của đêm hôm trước lại hành hạ nàng, Flora nằm sấp với cơn hối hận vô biên.
10 Khi Antony vừa lên trên lầu thay quần áo thì ban nhạc lục đục kéo đến. Họ cùng đi trên chiếc xe hơi nhỏ cổ lỗ sĩ của ông Cooper, chồng bà giám đốc bưu điện.