21 Chương 21 Đã về - Nàng la lớn và nhảy đến ôm lấy cổ tôi – Anh đã về rồi! Sao anh xanh thế! Tôi kể cho nàng nghe những sự việc vừa xảy ra với cha tôi.
22 Chương 22 Đoàn tàu hình như không chuyển động. Tôi có mặt ở Bugival lúc mười một giờ. Không thấy ánh đèn trong nhà. Tôi gọi chuông. Không nghe trả lời.
23 Chương 23 Khi tất cả mọi sự việc trên đời đã trở lại sự diến tiến bình thường, tôi không thể tin được cái ngày hôm nay lại không giống những ngày đã qua trước đây đối với tôi.
24 Chương 24 Như thế là có cơ hội rồi. Nhưng hẳn vẫn chưa đủ. Tôi hiểu được ảnh hưởng của tôi đối với người đàn bà ấy và đã lạm dụng nó một cách hèn nhát.
25 Chương 25 Acmân, mệt mỏi với câu chuyện dài bị ngắt đoạn bởi những giọt lệ, đặt hai bàn tay lên trán và nhắm mắt lại. Có thể là để suy nghĩ, có thể là cố gắng để ngủ, sau khi đã đưa tôi những trang nhật ký do chính tay Macgơrit viết.
26 Chương 26 Những gì xảy ra sau cái đêm định mệnh đó, anh đã biết rõ như em. Nhưng điều anh không thể ngờ được, đó là sự đau khổ của em kể từ ngày xa cách.
27 Chương 27 - Tôi hiểu anh đã phải đau khổ đến mức nào, anh bạn ạ, nếu những gì tôi đọc là đúng sự thật! - Cha tôi đã xác nhận điều đó trong một lá thư.