1 “ĐOÁN XEM LÀ AI?” Hai bàn tay ấm và ẩm ướt của Haven bịt thật chặt vào đôi mắt và khuôn mặt tôi, làm cho chiếc nhẫn đầu lâu màu bạc hằn lên da thịt. Mặc dù mắt bị che nhưng tôi có thể biết rõ mái tóc nhuộm đen của đứa bạn mình đang được chẻ ngôi giữa.
2 VÀI GIÂY TRƯỚC KHI THẦY ROBINS BƯỚC VÀO, tôi kéo sụp cái mũ trùm đầu của áo khoác xuống và tắt iPod, giả vờ đang say sưa đọc sách. Tôi không buồn nhìn lên khi nghe tiếng thầy phía trên bục giảng: “Các em, đây là Damen Auguste.
3 TÔI ĐI VÀO NHÀ, LẤY MỘT CHAI NƯỚC TRONG TỦ LẠNH, rồi đi thẳng lên phòng mình ở trên lầu. Không cần lên tiếng gọi hay chạy đi tìm, tôi cũng biết lúc này cô Sabine vẫn còn đang làm việc.
4 RILEY LÀ NGƯỜI GIÚP TÔI PHỤC HỒI lại trí nhớ của mình. Con bé nhắc tôi nhớ lại những chuyện thời thơ ấu, những khoảnh khắc mà chúng tôi đã từng sống với nhau, và những bạn bè mà chúng tôi từng có.
5 LÚC TÔI ĐI ĐẾN CHỖ BÀN ĂN TRƯA thì Haven và Miles đã ở đó. Nhưng vừa thấy Damen ngồi cạnh họ, tôi lập tức tự khuyên mình nên đi chỗ khác. “Cậu cứ tự nhiên ngồi với bọn tớ, nhưng nhớ phải hứa là không nhìn chằm chằm vào anh bạn mới này!”, Miles cười, nửa đùa nửa thật.
6 MẶC DÙ DAMEN VÀ TÔI CÙNG HỌC CHUNG HAI MÔN, nhưng chỉ có môn tiếng Anh là chúng tôi ngồi cạnh nhau. Hết giờ học Mỹ thuật, Damen chạy đuổi theo tôi, rồi vượt lên mở cửa cho tôi bước qua.
7 Trên đường đi đến nhà hàng tôi chỉ nghĩ về Riley, về những nhận xét ác ý và thô lỗ của nó cứ tuôn ra rồi biến mất. Tôi gần như van xin nó nói với tôi về bố mẹ, chỉ một chút thông tin trong suốt cả một quãng thời gian dài.
8 TÔI THẤY NGƯỜI CHẾT Ở KHẮP MỌI NƠI. Trên đường, trên bãi biển, trong siêu thị, trong nhà hàng. Những linh hồn đi loanh quanh trong trường học, xếp hàng ở bưu điện, đứng chờ ở phòng khám bác sĩ.
9 HẲN DAMEN CÓ THỜI GIAN NGẮN LÀM NGƯỜI MẪU, lúc anh ta sống ở New York. Đó là lý do tại sao những bức ảnh của anh được đưa lên mạng, để rồi có kẻ tải xuống rồi cho là hình của họ.
10 SÁNG HÔM SAU, KHI CHUẨN BỊ ĐẾN TRƯỜNG, tôi đã sai lầm khi nhờ Riley chọn giúp cái áo lạnh dài tay để mặc. “Em thấy sao?”, tôi giơ chiếc áo màu xanh dương lên (trước đó là chiếc khác màu xanh lá).
11 CHỈ CÒN MẤY NGÀY NỮA là đến lễ Halloween. Tôi loay hoay chọn trang phục cho mình. Haven sẽ làm ma cà rồng. Miles làm cướp biển. Ban đầu, tôi đã rất ngạc nhiên khi cô Sabine nói sẽ không tự tổ chức tiệc mà nhờ đến dịch vụ.
12 RÕ RÀNG AVA LÀ MỘT NHÂN VẬT ĐƯỢC SẮP XẾP xuất hiện tại buổi tiệc để mang đến sự ngạc nhiên cho mọi người. Nhưng tôi chắc rằng không có ai ở đây ngạc nhiên hơn tôi cả.
13 NẾU TÔI NGHĨ GIỌNG NÓI CỦA DAMEN TUYỆT VỜI vì nó bao bọc tôi trong sự tĩnh lặng, nếu tôi nghĩ cái chạm tay của anh thật diệu kỳ vì nó đánh thức làn da tôi, thì cái cách mà anh hôn đã đưa tôi như trôi vào một thế giới khác.
14 TỐI HÔM ĐÓ, sau khi buổi tiệc đã tan và tất cả khách ra về, tôi nằm trên giường, nghĩ về Ava, nghĩ về những điều cô ta nói về Riley, về việc tôi trách cô ta.
15 TÔI MỚI CHỢP MẮT THÌ DAMEN GỌI. Mặc dù hai ngày qua tôi đã tự hứa với lòng mình rằng tôi không thích anh ta nữa, nhưng ngay khi nghe giọng anh bên kia đầu dây, tôi đã vội đầu hàng.
16 “DISNEYLAND À?” Tôi bước ra khỏi xe mình và nhìn Damen trong sự ngỡ ngàng. Không phải nơi tôi nghĩ. Chưa bao giờ nơi này nằm trong danh sách của tôi. “Anh nghe nói đây là nơi hạnh phúc nhất trên thế giới này!” Damen cười lớn.
17 TỐI HÔM ĐÓ, khi Damen gọi (tôi đoán đó là anh bởi vì màn hình điện thoại hiện chữ riêng tư), tôi để cho nó vào thẳng hộp thư thoại. Sáng nay, khi đang chuẩn bị đi học, tôi đã xóa nó mà không nghe.
18 TỪ TRƯỜNG VỀ ĐẾN NHÀ, tôi đã thấy Damen đợi mình trước cổng. Anh nở một nụ cười thật tươi, một nụ cười có lẽ đủ sức làm bầu trời u ám nhất trở nên trong xanh và đủ sức xóa tan hết những mối nghi ngờ.
19 NGÀY HÔM SAU, KHI ĐỖ XE Ở BÃI ĐẬU CỦA TRƯỜNG tôi nhận ra Damen không chờ ở đó. Tôi khoác ba lô lên vai, đi vào lớp, lòng thầm động viên mình và tâm trí chuẩn bị sẵn sàng cho những tình huống xấu nhất có thể xảy ra.
20 SÁNG HÔM SAU, NGAY KHI TÔI ĐÃ SẴN SÀNG ĐẾN TRƯỜNG thì Riley nhẹ nhàng đáp xuống bàn trang điểm của tôi. Con bé ăn mặc như một diễn viên Hollywood, có lẽ đã chán với những trò nghịch ngợm hằng ngày với đám bạn bè.